Trùng Sinh Chi Huynh Đệ Tình Thâm

Chương 46 :

Ngày đăng: 05:33 19/04/20


Cùng lúc đó, tại nhà An Dương.



Thấy cái tên hiển thị trên nhật ký, An Lạc và An Dương đều im lặng.



Tuy An Lạc nghi ngờ cuộc gọi kia có liên quan đến vụ mất tích của mình, nhưng không ngờ nó lại là của bố anh. Nếu vậy, cuộc gọi này không nhất định là có liên quan đến vụ mất tích, bố gọi điện cho con trai cũng có thể chỉ là để hỏi thăm sức khỏe thông thường thôi.



Nhưng An Dương lắc đầu: “Có thể không đơn giản như vậy, anh xem lại tin nhắn đi.”



An Lạc mở hộp tin nhắn, ngoại trừ vài quảng cáo của hãng di động, dự báo thời tiết linh tinh, còn có một số tin nhắn khác ——



10:00 ngày 22 tháng5



An Mạch: Anh à, triễn lãm tranh New York phải một tuần nữa mới kết thúc, em đặt vé máy bay cuối tuần về nước rồi. Mai là sinh nhật của anh đúng không? Chúc mình sinh nhật anh trước nhé 



An Lạc: Cảm ơn.



11:00 ngày 22 tháng 5



An Nham: Em phải tham dự tuần lễ thời trang Paris, lần này không được mừng sinh nhật cùng anh rồi, anh muốn tặng quà gì? Lúc về em mua cho anh.



An Lạc: Không cần.



An Nham: Vậy sao được, một bộ quần áo từ trong ra ngoài được không? Hay một chiếc điện thoại mới?



An Lạc: …



An Nham: Nói đi, anh muốn gì cũng được, không cần khách sáo đâu.



An Lạc: Tùy thích.



An Nham: Vâng, thế để em mua gì cũng được nhé?



An Lạc: Ừ.



11:15 ngày 22 tháng 5



Lâm Hiểu Đồng: An Lạc, em tìm ra được một chuyện, ăn trưa với nhau nhé, gặp rồi nói chuyện sau.



An Lạc: Địa điểm?



Lâm Hiểu Đồng: Nhà hàng cơm Âu lần trước, 12h trưa, em sẽ đặt chỗ.
An Trạch bình tĩnh đáp: “Công ty có nhiều việc, một mình anh không thể làm xuể, cháu muốn trở về gánh vác một phần với anh. Dù sao gia nghiệp của An gia cũng khổng lồ, không thể giao toàn bộ công việc kinh doanh cho một mình anh ấy được.”



Hồi An Trạch đổi nguyện vọng sang trường quân đội, An Quang Diệu rất phiền muộn, hôm nay rốt cuộc thằng cháu này cũng nghĩ thông suốt, An Quang Diệu đương nhiên cực kỳ vui mừng, mỉm cười nói: “Cháu nghĩ được như vậy tất nhiên là chuyện tốt rồi. Chỉ là, cháu ở trong quân đội lâu năm như thế, hơn nữa thành tích lại ưu tú, giờ rút ra sẽ không có gì hối tiếc chứ?”



An Trạch thấp giọng: “Không ạ, cháu đã nghĩ kỹ rồi.” Thoáng dừng lại, cậu ngẩng đầu nhìn An Quang Diệu, “Ông à, cháu hiện tại đang lo là quân đội không chịu thả người, cháu nhớ ông có bạn tốt ở bên đó, chuyện này ông ấy có thể giúp được không ạ?”



An Quang Diệu cười tủm tỉm vỗ tay An Trạch, “Yên tâm, ông sẽ đối phó giúp cháu.”



***



Đêm khuya, An Trạch lái xe tới quân khu Tây Lâm. Cảnh tượng quen thuộc trên con đường đi khiến viền mắt cậu có chút chua xót.



Sắp phải rời khỏi nơi đây, ngoài miệng thì nói dễ, nhưng trên thực tế, An Trạch rất luyến tiếc.



Năm ấy vì không muốn đoạt quyền với anh nên cố ý sửa nguyện vọng sang trường quân đội, An Trạch chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày mình sẽ chủ động rời khỏi quân đội. Với cậu, người lính chủ động xin ly khai quân đội, chẳng khác nào binh sĩ trốn chạy khỏi chiến trường. Đối với quân nhân mà nói, bỏ dở nửa chừng là một sự sỉ nhục không thể xóa nhòa, cậu thậm chí không dám đối mặt với những chiến hữu đã cùng kề vai sát cánh vào sinh ra tử với mình, lại càng không biết nên giải thích lý do rời quân đội của mình thế nào với bọn họ.



Năm ấy chọn nhập ngũ là vì không muốn tranh quyền thừa kế An gia với An Lạc, còn hiện tại, lí do xuất ngũ là vì muốn lấy lại quyền thừa kế khỏi tay An Lạc kia.



Buồn cười lắm nhỉ?



Trước đây, cái gì An Trạch cũng nhường anh, chỉ cần anh thích thứ gì thì cậu sẽ không bao giờ tranh giành, thậm chí nguyện ý dâng hai tay cho anh. Thế nhưng hôm nay, An Lạc này đã không còn là anh trai cậu yêu quý, mà là một An Lạc tàn nhẫn lạnh lùng xuất thân từ mafia. An Trạch không thể trơ mắt nhìn tất cả gia tài An gia rơi tay người đó.



Đi thang máy lên phòng ở, An Trạch lấy va li, yên lặng bắt đầu sắp xếp hành lý. Ngoại trừ vài bộ y phục, thật ra cũng chẳng mang theo gì nhiều, nơi cậu ở vẫn gọn gàng giản đơn như vậy.



An Trạch lấy một bộ quân trang trên giá áo xuống, nhẹ nhàng rờ lên huy chương trên áo… Đây là bộ quân phục cậu thích nhất. Mỗi lần mặc bộ này cậu đều cẩn thận nghiêm túc cực kỳ. Quân trang của cậu luôn gọn gàng chỉnh tề, không nhiễm một hạt bụi, lúc nào trông cũng như mới tinh. Chỉ là sau này, chẳng còn cơ hội để mặc nữa.



An Trạch gập gọn bộ quân trang, xếp xuống đáy hòm.



Kéo va li ra ngoài, cuối cùng nhìn quanh căn hộ một lần nữa. Để đón anh tới, cậu đã chuyển hết mọi thứ gây trở ngại cho xe lăn trong phòng khách sang thư phòng, thế nên, phòng khách giờ trông có phần trống trải vắng vẻ.



Kỳ thực, cậu chưa từng nói cho ai biết, hai tuần đón An Lạc tới đây, là những ngày hạnh phúc nhất của cậu từ trước tới nay.



Thời gian đó, cậu còn chưa hay An Lạc đã là người khác, còn tưởng rằng anh mất trí nhớ thì thay đổi thái độ với mình, cậu mang theo tâm trạng vui sướng, mỗi ngày đều tận tâm tận lực chăm sóc anh, cùng ăn cơm tối với anh, cùng ngủ trên một chiếc giường với anh, đôi khi còn làm càn một chút, lén ôm anh vào trong lòng…



Lúc đó hạnh phúc biết bao nhiêu, giờ nghĩ lại thì thấy châm chọc biết bấy nhiêu.



Dù vậy, mấy ngày ở chung ấm áp đó, vẫn là hồi ức tốt đẹp nhất của An Trạch. 



_________________