Trùng Sinh Chi Huynh Đệ Tình Thâm

Chương 49 :

Ngày đăng: 05:33 19/04/20


Thấy vẻ mặt âm tình bất định của An Lạc, Chu Duyệt Bình lo lắng: “An Lạc, cậu làm sao vậy? Sao sắc mặt khó coi thế?”



An Lạc cầm giấy ăn lau cái tràn đầy mồ hôi lạnh, hít một hơi thật sâu, rồi nói, “Không có gì, chỉ đau đầu thôi.”



Chu Duyệt Bình vỗ nhẹ lên vai anh, thấp giọng an ủi: “Đừng lo lắng, chuyện lâu như vậy rồi không thể một lần là nhớ lại ngay được, cậu cũng không cần gấp gáp, sau này có nhớ ra cái gì vụn vặt thì tới tìm tôi, tôi sẽ giúp cậu hoàn thiện ký ức.”



An Lạc gật đầu, “Ừ.”



“Vậy tôi đi trước nhá, bệnh án này của An Dương, tôi sẽ mang đi hủy.”



An Lạc nhẹ giọng: “Cảm ơn anh.”



Chu Duyệt Bình mỉm cười, “Không cần cảm ơn, tôi là bạn bè của An Dương, tôi cũng mong hắn sống tốt mà. Nếu đã bắt đầu lại từ đầu, thì những ký ức trước đây không nên dây dưa làm gì.”



An Lạc khẽ giật mình, nhất thời không biết nên đối đáp thế nào.



Chu Duyệt Bình lấy danh thiếp từ trong túi áo ra đưa cho An Lạc, “Sau này có cần tôi giúp gì thì cứ gọi điện luôn cho tôi là được. Đây là danh thiếp của tôi.”



An Lạc nhận tấm danh thiếp, gật đầu, “Cảm ơn.”



Chờ đến khi bóng lưng gã đi mất, An Lạc mới nhẹ nhàng thở phào một hơi.



Thật ra anh cũng không hoàn toàn tin tưởng Chu Duyệt Bình, kể chuyện của An Dương cho gã nghe chỉ là muốn gã đừng để An Dương nhớ lại những chuyện trước đây. Không cần nghi ngờ, cách làm này là vô cùng mạo hiểm, ngộ nhỡ Chu Duyệt Bình có liên quan tới những kẻ đó, làm lộ chuyện này ra, như vậy anh sẽ rơi vào hoàn cảnh cực kỳ bất lợi.



Chỉ là, vì An Dương, An Lạc mới có thể mạo hiểm đánh cuộc một phen thế này.



Không biết vì sao, sau khi gặp Chu Duyệt Bình, An Lạc luôn có cảm giác thân thiết kỳ lạ, trực giác nói cho anh biết, Chu Duyệt Bình không phải là kẻ địch. Có thể từ nhỏ lớn lên cùng nhau, nên trong thân thể này vẫn còn lưu lại một vài ký ức về Chu Duyệt Bình?



An Lạc trăm việc không giải thích được, cầm danh thiếp của Chu Duyệt Bình lên xem kỹ, trên đó đơn giản viết cái tên của Chu Duyệt Bình, số điện thoại, địa chỉ email và địa chỉ phòng khám tâm lý của gã. An Lạc lưu những thông tin này vào điện thoại, sau đó vào nhà tắm, ném tấm danh thiếp vào bồn cầu.



Lúc cúi người xả nước, đột nhiên thấy trong sọt giấy có mảnh giấy ăn trông như dính máu. An Lạc giật mình, nhìn kỹ lại, quả nhiên có mấy mảnh giấy dính máu, chỉ là đã bị lấp xuống dưới nên rất khó phát giác.



Anh nhớ là mình đã băng bó cẩn thân vết thương cho An Dương, sáng nay sau khi lấy đạn ra đã băng bó lại lần nữa. Vết thương trên cánh tay An Dương cũng không sâu, chảy máu không nhiều, hơn nữa vết máu đều được lau băng khăn mặt và bông băng.



Vậy, máu này là…



Trong đầu đột nhiên hiện lên cảnh đêm khuya hôm qua lúc vào nhà An Dương, An Trạch vừa vào cửa đã vội vàng vào toilet, lúc đó anh đang chú ý tới vật dụng sắp xếp trong phòng khách, cứ nghĩ rằng An Trạch chỉ là mót tiểu tiện, nên không để tâm.




An Trạch trầm mặc nhìn An Lạc, cái cau mày khẽ khàng ấy cũng giống hệt như của ‘anh’ trong trí nhớ, nhưng anh ta lại điềm nhiên như không có việc gì mà nói ra được câu ‘Anh mình chết mà không rõ nguyên nhân’… Thực sự là mỉa mai không gì sánh được.



“Tôi biết, tôi sẽ không để anh ấy chêt oan uổng.” An Trạch khẽ nắm chặt tay, đè nén nỗi đau đớn và cơn phẫn nộ đang bốc lên trong lòng, vòng ra phía sau xe lăn, vẻ mặt không cảm xúc, “Về nhà nào, ông nội đang chờ anh ở nhà.”



***



Về đến nhà thì đã là buổi trưa, phòng ăn đã dọn sẵn một bàn món ăn phòng phú, hiển nhiên là do An Quang Diệu cố ý dặn người hầu làm. Thấy An Trạch vào cửa, An Quang Diệu tủm tỉm: “An Trạch, đưa anh cháu xuống phòng ăn, dùng bữa với cả nhà.”



An Trạch đẩy xe An Lạc xuống phòng ăn, dừng lại cạnh chỗ ngồi của ông nội, rồi ngồi xuống phía đối diện.



An Quang Diệu nắm tay An Lạc, vỗ nhẹ lên tay anh, nói: “Tiểu Lạc, mấy ngày nay cháu chịu khổ rồi.”



An Lạc vội đáp: “Không sao đâu ạ, ông nội.”



An Quang Diệu khe khẽ thở dài, “Về cũng tốt, ông với An Trạch đều ở nhà, cháu sẽ an toàn hơn.”



An Lạc khó hiểu hỏi: “An Trạch không cần trở về quân khu nữa ư?”



An Quang Diệu cười nói: “Ha ha, em cháu nghĩ thông suốt rồi, nó quyết định về nhà hỗ trợ xử lý chuyện làm ăn, ông đã già rồi, chuyện làm ăn của gia đình một ngày nào đó sẽ phải giao lại cho các cháu hết, anh em các cháu trông nom lẫn nhau, ông cũng yên tâm.”



An Lạc ngẩng đầu nhìn An Trạch đối diện, phát hiện cậu đang cúi đầu ăn, trên mặt không mang bất kì biểu cảm nào.



Ngực An Lạc đột nhiên có chút khó chịu.



Anh hiểu rõ lí do An Trạch trở về nhà. Hiển nhiên, An Trạch lo rằng ông nội sẽ giao lại gia nghiệp cho một kẻ “ngoại nhân” như anh, lo rằng anh sẽ mượn thân phận cậu cả của An gia mà cướp đi tài sản thuộc về An gia, cho nên mới chọn cách là trở về nhà, nắm giữ đại cục.



Không ngờ, trong lòng An Trạch, kẻ mang thân thể và dung mạo anh trai cậu ta, đã không đáng để cậu ta dành chút tin tưởng từ lúc nào, thậm chí còn bắt đầu đề phòng An Lạc.



Một điều nực cười là, An Lạc không bao giờ có ý nghĩ tranh đoạt gia sản của An gia.



Từ thời khắc trùng sinh, điều An Lạc muốn chỉ là một cuộc sống bình thản yên lặng. Tiền tài và quyền lợi, kiếp trước anh đã nhận được quá nhiều rồi, nhưng kết quả là gì? Kết quả, đánh bạn với anh chỉ là nhiều năm cô độc và tịch mịch, nhiều năm thấp thỏm lo sợ, những ngày tháng đêm không thể ngủ.



Anh đã mệt mỏi rồi. Đã chẳng còn ý chí và dã tâm chiến đấu của lúc đó nữa. Anh chỉ muốn mau chóc tìm ra sự thật về cái chết của An Lạc, tìm một lời giải thích đầy đủ cho An gia, nhất là An Trạch, sau đó sẽ tìm một nơi an tĩnh, bình thản trải qua cuộc đời này.



Tuy biết suy nghĩ của An Trạch như vậy là thường tình, nhưng bị cậu hiểu lầm như vậy, An Lạc vẫn cảm thấy trái tim nguội lạnh vô cùng.