Trùng Sinh Chi Huynh Đệ Tình Thâm
Chương 52 :
Ngày đăng: 05:33 19/04/20
Sâu trong mộ viên vắng vẻ, có hai bia mộ lạnh lẽo nằm song song với nhau, là phần mộ hợp táng của hai vợ chồng An Úc Thu, và mộ huyệt của An Chi. An Lạc biết, hai phần mộ này là hai gốc rễ cắm sâu dưới đáy lòng An Quang Diệu, mãi mãi không thể nhổ bỏ hoàn toàn. Nhìn ông lão chống gậy, cúi người đặt bó hồng trắng xuống mộ trước mặt, viền mặt An Lạc có gì đó chua xót gợn lên.
Người phụ nữ trên di ảnh mỉm cười nhẹ nhàng, có thể nhận ra được khi còn trẻ bà chắc hẳn phải là một mỹ nữ cực kỳ có khí chất. An Lạc cúi đầu ngắm nhìn bức ảnh của bà. Tuy đối với anh, bà chỉ là một người xa lạ, thế nhưng, khi hiện tại đang đứng trước bia mộ của bà, ngực An Lạc lại có chút gì đó khó chịu kỳ lạ, có lẽ là do bầu không khí áp lực trong mộ viên chăng.
Hai người im lặng đứng yên trước bia mộ lâu thật lâu. An Quang Diệu vẫn chìm trong hồi ức thống khổ, những ngón tay cầm gậy chống không ngừng run lên. An Lạc biết ông lão này nhất định đang tự trách mình trước mộ con gái, ông chắc hẳn có rất nhiều điều muốn nói với các con của mình, An Lạc không đành lòng quấy rối ông, bèn lẳng lặng đứng lùi về phía sau.
Sắc trời dần trở nên tối sầm, một trận cuồng phong nổi lên, mây đen đầy trời, báo hiệu một cơn mưa xối xả sắp xảy ra. An Lạc rốt cục không kiềm được mà tiến lên một bước, khẽ đỡ lấy cánh tay An Quang Diệu, thấp giọng: “Không còn sớm nữa, ông à, chúng ta phải về thôi.”
An Quang Diệu lấy lại tinh thần ra khỏi dòng hồi ức, lấy tay lau dòng lệ nơi khóe mắt, khi quay mặt lại thì khôi phục về vẻ mặt trấn định, gật đầu với An Lạc: “Ừ, về thôi.”
Cách đó không xa, bốn người vệ sĩ và tài xế vẫn đang kiên trì đứng đợi. Hai người nhanh chân đi tới chỗ chiếc xe, trèo lên, chiếc xe nhanh chóng vững vàng ra khỏi mộ viên.
Mưa mùa hè thường cực kỳ mãnh liệt, trên bầu trời nổi một trận sấm sét, mây đen nặng trịch kéo đến, khiến toàn bộ cảnh vật chìm trong màu u tối. Mưa to tầm tã trút xuống, mặt đường bắn tung téo bọt nước.
Một chiếc xe màu đen có rèm che đột nhiên vượt sát qua chiếc xe của An Lạc. An Lạc không khỏi có chút nghi hoặc, trong thời tiết như thế này mà có ai đến tảo mộ? Nghiêng đầu ra bên ngoài nhìn lại, nhưng chỉ thấy bóng chiếc xe biến mất giữa đường giao. Có lẽ lúc đi thì trời đẹp, nhưng đi được nửa đường thì gặp mưa chăng? An Lạc không suy nghĩ nhiều nữa, quay đầu lại tiếp tục chuyện trò với ông nội.
Chiếc xe kia cuối cùng cũng dừng lại trước cửa mộ viên, một chàng trai thân hình cao lớn cầm ô bước xuống. Hắn mặc một bộ tây trang màu đen phẳng phiu, chiếc ô che khuất gương mặt, không nhìn rõ ra biểu cảm, chỉ thấy bàn tay cầm ô mạnh mẽ và điềm tĩnh, ngón tay thon dài đẹp đẽ.
Giày da đạp lên nước mưa, quần tay sạch sẽ bị nước mưa thấm ướt đẫm, hắn cũng chẳng thèm để tâm, chầm chậm bước tới phần mộ của An Chi, rồi dừng lại.
Trước phần mộ, bó hồng trắng bị gió thổi tan tác vài cánh hoa, rơi rải rác trên mặt đất, trông cực kỳ thê lương.
Chàng trai nhìn bó hồng bị nhiễm bùn, khóe môi khẽ nhếch lên.
Hắn nhẹ nhàng cúi xuống, nhặt bó hoa ném xuống chân, sau đó, dùng sức nghiền thành từng mảnh nhỏ. (nhặt lên rồi ném xuống, thằng cha này cũng rảnh rỗi ghê gớm)
***
Xe về đến nhà thì mưa tạnh, không khí sau cơn mưa trộn lẫn mùi cỏ tươi. An Lạc mở cửa xuống xe, hít một hơi thật dài không khí trong lành. Chợt nghe tiếng An Quang Diệu: “Tiểu Lạc, cháu vào nhà trước đi, ông còn có hẹn, phải đi ra ngoài một chuyến.”
An Lạc có chút nghi hoặc mà quay đầu hỏi: “Ông nội, chuyện gì mà quan trọng như vậy ạ?”
An Quang Diệu khẽ cười: “Hẹn ăn cơm với thành viên ban giám đốc ấy mà, là chuyện lần trước ông nói với cháu đó, thành lập hai công ty… Cháu mau vào nhà đi, cẩn thận cảm lạnh.”
An Lạc gật đầu, “Vâng ạ.”
An Trạch thấp giọng giải thích: “Tất cả đều sử dụng cảm ứng, nút khởi động nằm ở ngay trung tâm màn hình, mật mã ban đầu đều là 0, anh có thể thiết lập lại. Tablet hiện tại có thể sử dụng được rất lâu, khi nào hết pin thì lấy nguồn điện cảm ứng không dây sạc là được, phần mềm có thể tải trực tiếp từ cửa hàng mua sắm.
Bị trở thành học sinh bất đắc dĩ, An Lạc xấu hổ, tai khẽ đỏ lên, nhận lại chiếc tablet từ tay cậu, vẻ mặt cứng ngắc nói: “Đã biết, cảm ơn.”
An Trạch vẫn chưa yên tâm, tiếp tục kiên trì dạy anh: “Hiện giờ toàn thành phố đã được phủ wifi, có thể lên mạng mọi nơi mọi lúc, lúc trước anh sử dụng nick anlou0523, pass là 1234, nếu em nhớ không lầm thì phí mạng để đến cuối năm. Anh thử xem, chắc là đăng nhập được đấy.”
“Ừ.” An Lạc gật đầu, ngón tay mò trong menu các loại một hồi. Một lát sau thì ngại ngùng hỏi, “Đăng nhập ở đâu?”
“…” An Trạch đột nhiên cảm thấy, khi An Lạc nghiêm trang hỏi một vấn đề gì đó, vẻ mặt của anh rất đáng yêu.
Gương mặt của anh lúc nào cũng nghiêm túc và lạnh lùng, thỉnh thoảng mới để lộ ra vẻ hoang mang, những lúc ấy lại làm người khác cực kỳ rung động, cực kỳ muốn liều lĩnh mà hôn anh.
Cho dù đã đổi thành người khác, nhưng dung mạo ấy vẫn là của anh, giọng nói anh, và biểu cảm của anh. Đã có rất nhiều lần, An Trạch thậm chí không phân biệt được người trước mắt rốt cuộc là An Lạc nào.
Nhưng nghĩ đến chuyện anh của mình đã qua đời, mà khuôn mặt ấy vẫn đang ở trước mắt mình, An Trạch lại cảm thấy chua xót không gì sánh được.
Bây giờ còn chịu đựng được việc anh ta tiếp tục ở lại An gia với thân phận của anh An Lạc, có thể là do trên người anh ta vẫn còn giữ lại cái bóng của anh cậu, cho dù biết rõ rằng đó chỉ là cái bóng, nhưng An Trạch cũng luyến tiếc không buông…
An Lạc bị ánh mắt nhìn thẳng của An Trạch làm rợn cả sống lưng, anh thoáng im lặng, rồi khe khẽ nhắc lại: “Đăng nhập ở đâu?”
Tùy chọn mạng wifi, nhập tên đăng nhập, pass và nhà mạng cung cấp, lưu chế độ cài đặt, xong xuôi đưa trả cho An Lạc, “Sau này có thể lên mạng ngay, mở trình duyệt nhập trang web là được.”
“Vậy à, cảm ơn.” An Lạc gật đầu, cầm lại chiếc tablet thử lên mạng, tốc đổ quả nhiên rất nhanh, trên màn hình, phông chữ và hình ảnh của trang tin tức hiển thị rất rõ ràng, kích thước 7 inch của chiếc máy có thể cầm gọn trong tay, rất tiện lợi để mang theo.
An Lạc rất thích chiếc tablet này, cầm trong tay nhanh chóng đọc lướt qua những tin tức gần đây.
Tiêu đề “Công tác chuẩn bị cho Lễ Hội Bách Hoa lần thứ hai khởi động từ hôm nay” chình ình trên bản tin thành phố. An Lạc nhấn vào đọc lướt qua. Hóa ra, chính quyền thành phố Tây Lâm từ năm trước đã bắt đầu chuẩn bị một ngày lễ triển lãm các loại hoa, đặt tên là “Lễ Hội Bách Hoa”. Lễ hội diễn ra trong vòng một tuần, với ý nghĩa “Trăm hoa đua nở”. Đến lúc đó, hàng trăm loài hoa quý hiếm sẽ được vận chuyển đến từ khắp mọi nơi tới tham dự, song song còn có nghi thức khai mạc hoành tráng, cùng nghi lễ bế mạc và nhiều hoạt động tiêu khiển diễn xuất khác, cố gắng biến ngày lễ thành phố này trở thành nơi có phong cảnh đặc biệt đắt khách du lịch.
An Lạc vừa định đọc kỹ thì tiếng chuông cửa lần thứ hai vang lên. Cửa mở ra, An Quang Diệu chống gậy bước vào, đúng lúc An Úc Đông cũng vừa sắp xếp xong hành lý từ phòng ngủ đi ra. An Úc Đông vội vàng ra tiếp đón, tiếp nhận túi công văn từ tay An Quang Diệu, hỏi: “Bố vừa đi họp về ạ?”
An Quang Diệu gật đầu: “Ừ. Vừa hay cả con với A Trân đều có ở nhà, vào thư phòng, ta có lời muốn nói với các con.”
_________________