Trùng Sinh Chi Huynh Đệ Tình Thâm

Chương 55 :

Ngày đăng: 05:33 19/04/20


Buổi chiều cùng ngày, An Lạc vẫn ở lại công ty tăng ca, mãi đến khuya mới về nhà. Có thể nguyên nhân anh về muộn là vì muốn tránh mặt An Trạch. Theo lí trí mà nói, hành động đoạn tuyệt của An Trạch quả thực là cách tốt nhất với hai người, nhưng trong lòng An Lạc vẫn có chút gì đó khó chịu. Khi vừa mới trùng sinh, chỉ có là An Trạch quan tâm đến anh, chăm sóc anh, hơn một tháng ở chung đã khiến anh dần gỡ bỏ lớp phòng ngự trong tâm với An Trạch, thậm chí coi An Trạch là người đáng tin cậy nhất giữa thế giới lạ lẫm này.



Đáng tiếc, tất cả những ấm áp đó của An Trạch vốn không thuộc về anh. Giờ An Trạch đã biết được sự thật, muốn lấy lại tất cả là điều hiển nhiên. Chẳng biết tại sao, mà An Lạc lại cảm thấy khó chịu như bị bạn bè phản bội, như bị thân nhân vứt bỏ. Có thể về mặt tình cảm, anh chưa bao giờ quyết đoán và thẳng thắn được giống như An Trạch. Kỳ thực, tận sau trong lòng mình, từ lâu anh đã xem An Trạch là người em trai tốt nhất, có lẽ, hơn cả một người em…



Hơn cả một người em? Còn có thể là gì?



An Lạc nhíu mày, nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ kỳ quái ra khỏi tâm trí.



Ngoài An Dương, chưa hề có ai gây ảnh hưởng lớn đến anh như vậy. Vì mấy lời nói của người kia mà tâm trạng lúc lên lúc xuống, lý trí gần như không kiểm soát được. An Lạc ghét cái cảm giác mất khống chế này.



Khi về đến nhà, An Quang Diệu đang ngồi xem TV trong phòng khách. Thấy An Lạc bước vào, ông cụ liền ngẩng đầu mà quan tâm hỏi han: “Tiểu Lạc, đã ăn tối chưa? Sao về muộn thế?”



An Lạc giải thích: “Công ty có vài việc cần xử lý nên cháu mới về muộn, cháu ăn cơm ở ngoài rồi ạ.”



Nhìn quanh bốn phía một lượt, thấy cửa phòng An Trạch mở toang, dường như bên trong không có ai, lại vô cùng im lặng. An Lạc không kiềm được mà hỏi: “Ông à, An Trạch đâu rồi?”



An Quang Diệu cười nói: “Chiều hôm nay nó về dọn phòng, đã chuyển đi rồi. Thằng nhóc này, nói cái gì mà nhà cách xa công ty quá, mỗi ngày đi làm không tiện. Nó mua một căn hộ trong tiểu khu đối diên công ty, chuyển vào đấy ở.”



An Lạc im lặng một chốc, rồi thấp giọng hỏi: “Nó… Mua nhà lúc nào ạ?”



An Quang Diệu trả lời: “Tuần trước. Đúng rồi Tiểu Lạc, ông quên nói với cháu, nếu cháu thấy đi làm không tiện thì dọn đến chỗ giống An Trạch gần công ty ở đi, chỗ thằng An Trạch rộng lắm, ba phòng ngủ một phòng khách.”



An Lạc vội vàng lắc đầu: “Không cần đâu, ông nội ạ.”



Không ngờ An Trạch đã sớm chuẩn bị đường lui, càng không ngờ rằng đầu tuần trước mua nhà là đã có ý định chuyển đi… Thật ra An Trạch à, cậu không cần vì muốn tránh mặt tôi mà vội vã chuyển đi như thế đâu, đây vốn dĩ là nhà của cậu mà, người nên đi là tôi mới đúng.



An Lạc khẽ thở dài một hơi trong lòng. Anh không nói gì nữa, xoay người đi lên phòng ngủ.



Ngồi trên giường mở chiếc tablet trắng, lên mạng tra thủ thục làm visa và hộ chiếu, dù muốn rời khỏi đây cũng chỉ có thể lấy thân phận An Lạc này giải quyết những thủ tục liên quan, nếu không, một mình tồn tại ở thế giới này, sẽ trở thành một linh hồn không có thân phận.



Nghĩ đi nghĩ lại, anh quyết định đến Vancouver. Dù sao kiếp trước đã từng sống ở đó mấy năm, cũng quen thuộc phong tục tập quán và ngôn ngữ người dân bên đó. Dù có qua hơn hai mươi năm, sống một mình chắc là có thể thích ứng nhanh chóng.



Nghĩ tới đây, An Lạc bèn hạ quyết tâm, tìm tư liệu cần thiết để làm hộ chiếu và visa, sau đó sẽ mang toàn bộ tư liệu đến cục quản lý xuất nhập cảnh.



Sắp xếp xong công việc, An Lạc nằm trên giường định nghỉ ngơi sớm một chút, nhưng chẳng thể nào ngủ được. Rõ ràng, thói quen khó ngủ của kiếp trước lại ảnh hưởng đến anh.



Có một điều kỳ quái đó là, khoảng thời gian khi còn ở cùng An Trạch, ngày nào An Lạc cũng đều ngủ rất ngon, cho dù nửa đêm có bị giật mình tỉnh dậy bởi ác mộng, An Trạch cũng sẽ dịu dàng ôm lấy anh, nhẹ nhàng xoa dịu bên tai anh, “Anh à, không sao cả, có em ở đây rồi…”, “Anh đừng lo lắng, đừng suy nghĩ nhiều…”. Giọng nói của An Trạch trở nên ấm áp và dịu dàng. Sau đó, anh sẽ lần thứ hai chìm vào giấc ngủ sâu bên cạnh An Trạch, buổi sáng tỉnh lại, thứ đầu tiên nhìn thấy cũng gương mặt của An Trạch. Đó là một cảm giác rất an tâm.



——Vì sao lại nghĩ đến An Trạch?!



An Lạc nhíu mày, lật chăn ra ngồi dậy, xuống giường.




Sắc mặt An Lạc thoáng thay đổi, “Tìm được chứng cứ rồi?”



An Dương gật đầu, “Vào tháng Bảy năm ngoái, trong khoảng thời gian diễn ra lễ hội du lịch lần thứ nhất, số lượng du khách bản địa lẫn ngoại lai tăng vọt, các khách sạn nổi danh đều chật kín khách, nhưng chỉ có duy nhất tầng 50 của khách sạn Hoa An có một vài phòng từ đầu đến cuối là không hề có khách đến ở, có người nói mấy phòng đó là dành cho khách quý đến nghỉ.”



An Lạc im lặng một hồi, nói: “Khách sạn giữ lại phòng cho khách quý, đó không phải là điều rất bình thường sao?”



“Giữ lại phòng cho khách VIP là điều rất bình thường. Chỉ là, một người khách trong số khách được giữ phòng tại khách sạn Hoa An đột ngột chết tại nhà ngày hôm qua, nguyên nhân cái chết là do hít quá liều thuốc phiện dẫn đến tim đột nhiên ngừng đập, điều này là không bình thường.”



“…”



“Tôi tin rằng đây không phải trùng hợp ngẫu nhiên. Chúng tôi hoài nghi An Úc Đông lợi dụng khách sạn làm nơi che đậy, một vài phòng trong khách sạn được âm thầm tiến hành làm nơi giao dịch ma túy. Bên trong khách sạn Hoa An, có thể đã bị ông ta biến thành một cứ điểm lưu thông ma túy.”



“…”



An Dương quay đầu nhìn vào anh mà nói: “An Lạc, tôi hy vọng anh có thể hiệp trợ chúng tôi điều tra chuyện này. An Úc Đông vẫn nghĩ anh mất trí nhớ, hiện tại không có nhiều phòng bị với anh, anh có thể tìm cơ hội tiếp cận ông ta, xem trên người ông ta rốt cục có hình xăm ngôi sao sáu cánh nào không, sau đó tìm ra danh sách khách quý bí mật tối cao kia.”



“…” An Lạc vẫn im lặng suốt từ đầu đến giờ, cho đến khi An Dương nói ra yêu cầu này, anh mới khẽ nhíu mày, thấp giọng nói, “Tôi không muốn tham gia vào chuyện này nữa.”



An Dương kinh ngạc: “Không phải lúc trước anh muốn điều tra ra chân tướng sự việc sao? Tại sao giờ lại thay đổi chủ ý?”



“…” An Lạc không thể trả lời.



Anh chỉ là không đành lòng, lại càng không muốn tự mình tìm ra sự thật xấu xí như vậy mà đả kích An Trạch. An Trạch vừa mất đi người anh trai cậu yêu nhất, đã đủ khổ sở lắm rồi, nếu như biết anh trai bị bố mình hại chết, cậu nhất định sẽ rất thống khổ. Vừa nghĩ đến hình ảnh đó, An Lạc lại cảm thấy vô cùng lo lắng.



Thấy An Lạc lạnh mặt không đáp lời, An Dương tạm thời không hỏi nhiều nữa, khởi động xe định lái đi thì điện thoại trong túi áo đột nhiên vang lên.



“Alô… Cậu nói cái gì!?” Giọng nói khiếp sợ của An Dương khiến An Lạc phải chú ý.



An Lạc quay sang hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”



An Dương tắt điện thoại, khẽ thở ra một hơi, vẻ mặt phức tạp mà nói: “An Úc Đông đã xảy ra chuyện.”



“Xảy ra chuyện?”



An Dương gật đầu, nói: “Là tai nạn xe.”



“…” Đầu óc An Lạc đột nhiên trống rỗng, anh giật mình, rồi phục hồi tinh thần, không chút suy nghĩ mà mở miệng, “Lập tức đến bệnh viện! Nhanh lên!” 



_________________