Trùng Sinh Chi Huynh Đệ Tình Thâm

Chương 65 :

Ngày đăng: 05:33 19/04/20


Thanh niên quả nhiên là tinh lực dư thừa, nhất là An Trạch đã lăn lộn nhiều năm trong quân đội, thể lực vốn đã tốt, hơn nữa cậu vẫn luôn thầm mến anh trai, lại còn nhịn bao nhiêu năm như vậy, lần bùng nổ này quả thực khiến người khác cũng phải than thở thế là đủ rồi.



Làm liên tục cho đến hửng đông, cậu mới thỏa mãn mà ngừng lại.



Dưới tác dụng của thuốc, cộng thêm sự nhiệt tình của An Trạch khiến An Lạc mới lần đầu nếm trải tình dục mệt mỏi đến kiệt sức. Rõ ràng đã nói là không muốn, nhưng cơ thể không tự chủ được mà phối hợp với động tác của An Trạch, niềm khoái cảm mãnh liệt làm An Lạc cũng phát tiết mấy lần, về sau thậm chí có chút hư thoát, thân thể mềm oặt nằm trên ghế, ngay cả nhấc tay cũng chẳng muốn.



Quả thực là quá phóng túng…



Chưa nói đến việc mặc kệ cậu muốn thêm vài lần nữa, chính mình cũng không còn thấy xấu hổ mà ôm cậu rên rỉ thở dốc. Nếu là trước đây, An Lạc không thể tin nổi là sẽ có ngày mình sa vào bể dục như thế này. Nhất định là do thuốc rồi, nhất định là vậy…



Trần Duệ hỗn láo, nhất định sẽ không tha cho nó!



Lòng An Lạc có chút ảo não.



An Trạch rốt cục cũng cảm thấy mỹ mãn mà đứng dậy, nhanh chóng mặc quần, cài thắt lưng cẩn thận.



An Lạc nhìn thoáng qua bộ dáng đẹp trai khi mặc áo sơmi quần tây của cậu, rồi nhìn lại bộ dạng trần truồng đầy dấu hôn trên người mình qua gương chiếu hậu. Nhớ lại hình ảnh vừa nãy bị cậu liên tục tiến nhập, chỗ sưng tấy phía sau còn chảy ra một ít chất lỏng trắng đục khi cậu rút ra…



Không hiểu sau, mặt An Lạc tự dưng đỏ lên.



An Trạch thấy anh đỏ mặt, không kiềm được mà kề sát đến tai anh, thấp giọng: “Anh xấu hổ ư?”



“…” An Lạc cứng ngắc quay đầu đi chỗ khác.



An Trạch khẽ cười, cúi người đặt lên trán anh một nụ hôn dịu dàng, “Em lái xe về nhà, anh mệt thì dựa vào ghế ngủ một lúc đi, còn một giờ nữa mới vào nội thành.”



An Trạch hình như đột nhiên trưởng thành hơn rất nhiều, dùng giọng điệu ân cần mà nói với An Lạc.



An Lạc khẽ nhíu mày, nói: “… Quần áo.”



An Trạch giật mình, bấy giờ mới mỉm cười: “Quần áo của anh bị xé rách hết cả rồi, không thể mặc được nữa. Quấn tạm cái chăn nhé.” Nói xong liền lấy mấy tờ giấy ăn lau sạch dịch thể màu trắng trên ghế, rồi cẩn thận lấy chăn nhẹ nhàng quấn lên cơ thể trần truồng của anh. Sau đó nâng ghế cao hơn một chút, lấy một cái gối dựa cho anh gối đầu, để anh có thể nằm ngủ thoải mái.


Cảm giác an tâm này giống như một người đã lang thang từ rất lâu, cuối cùng cũng tìm được một bến cảng có thể tránh gió.



Có thể, hiện tại anh chưa thể cho An Trạch một tình cảm hoàn chỉnh, nhưng cuối cùng cũng có dũng cảm để nói ra bí mật chôn sâu dưới đáy lòng nhiều năm, nhổ tận gốc khối u ác tính kia. An Lạc thật sự đã có thể đón nhận một tình yêu hoàn toàn mới.



Giờ khắc này, An Lạc chỉ biết là mình muốn ở bên An Trạch, không nỡ buông bỏ ấm áp khó có thể tìm được này.



Cảm nhận cơ thể An Lạc khẽ run rẩy trong lòng mình, An Trạch đau lòng mà nâng cằm anh lên, dịu dàng hôn lên khóe mắt vương lệ của anh, nghiêm túc: “Anh đừng lo, có em ở đây… Em sẽ luôn ở bên anh.”



“Ừ…” An Lạc nhắm mắt, chủ động đặt môi lên hôn cậu.



Đây là lần đầu tiên anh chủ động hôn người khác, tuy còn có chút trúc trắc, nhưng bởi vì tính cách nên hành động không quá mức mạnh dạn.



Nụ hôn chủ động, cẩn thận chạm vào môi đối phương. Trong đêm khuya yên tĩnh, nó trở nên đặc biệt mềm mại, như một mảnh lông chim, nhẹ nhàng lướt qua trái tim.



Hô hấp An Trạch ngừng lại, cậu đột nhiên ôm chặt anh, chủ động hôn sâu.



Ánh trăng trắng bạc xuyên qua cửa sổ chiếu vào xe, tạo thành một lớp ánh sáng mờ ảo trên đầu hai người.



Trong màn đêm gió thổi, hai người ôm hôn nhau, tựa như cuối cùng cũng tìm được một nửa sinh mệnh của nhau, cuối cùng cũng lấp đầy một chỗ trống trong lòng mình.



Không mang theo bất cứ tạp chất nào, nụ hôn thuần túy và chân thành, lâu thật lâu. Tại giờ phút ấy, bọn họ dường như quên đi tất cả. Bọn họ chỉ biết là, người mình đang ôm chính là người mình muốn bảo vệ nhất kiếp này.



***



Về đến nhà đã là ba rưỡi sáng. Vì tiêu hao thể lực quá nhiều nên An Lạc nằm ngủ mơ màng trên xe, rất tự nhiên mà nghiêng người tựa lên vai An Trạch. An Trạch nhìn bộ dáng ngủ say của anh, khóe môi không kiềm được lộ ra một nụ cười mỉm —— Cái cảm giác vừa hạnh phúc vừa thỏa mãn này làm tâm tình An Trạch vui sướng đến cực điểm.



Rốt cục cũng hoàn toàn sở hữu anh, lại càng không ngờ anh lại sẵn lòng tâm sự hết thảy với mình. Điều này chứng minh anh đã hoàn toàn tháo dỡ tất cả phòng bị với mình. Anh bằng lòng nói ra chuyện đã từng thầm mến người khác cũng để chứng minh, anh đã có dự định thẳng thừng kết thúc quá khứ kia, nói lời vĩnh biệt cuối cùng với khoảng thời gian thầm mến thống khổ đó.



Anh à, hãy vĩnh biệt quá khứ đi.



Bởi vì từ giờ trở đi, người bảo vệ bên cạnh anh, sẽ là An Trạch.