Trùng Sinh Chi Huynh Đệ Tình Thâm
Chương 67 :
Ngày đăng: 05:33 19/04/20
Phòng khám bệnh tâm lý tư nhân của Chu Duyệt Bình ở trung tâm thành phố. Chiều hôm nay, sau khi An Lạc và An Trạch tới phòng khám, Chu Duyệt Bình bèn treo lên cửa tấm biển “Tạm nghỉ” rồi dẫn hai người vào phòng làm việc của mình.
Có lẽ do người bệnh tâm lý cần không gian yên tĩnh, nên phòng làm việc của Chu Duyệt Bình được bày biện vô cùng sạch sẽ gọn ngàng, trên bệ cửa sổ còn trồng hai chậu cây tiên nhân cầu (1) đáng yêu.
Chu Duyệt Bình mời An Lạc và An Trạch ngồi xuống sô pha, rót nước cho hai người, sau đó hỏi An Lạc: “Tiểu Lạc, cậu đến tìm tôi có phải là vì biện pháp thí nghiệm mà lần trước tôi đã nói không?”
An Lạc gật đầu: “Đúng vậy.”
Trong lễ tang của An Úc Đông, Chu Duyệt Bình đã từng nói với An Lạc, ngoại trừ thôi miên chiều sâu, còn một cách khác để mở thông ký ức.
“Nhưng phương pháp này rất nguy hiểm, cậu xác định là muốn làm?” Chu Duyệt Bình rất nghiêm túc, ngồi trước bàn làm việc, chăm chú nhìn về phía An Lạc.
An Trạch nhíu mày, hỏi Chu Duyệt Bình: “Rất nguy hiểm là sao?”
Chu Duyệt Bình giải thích: “Phương pháp này cần bác sĩ khoa thần kinh thực hiện giải phẫu, trực tiếp kích điện tới khu quản lý ký ức của võ não, phải cần cường độ kích thích thỏa đáng mới có thể khai quật được toàn bộ thông tin ký ức bị phong tồn trong vỏ đại não. Bởi vì là giải phẫu nên hiển nhiên có nguy hiểm, cũng có khả năng bởi vì cường độ kích thích vượt quá giới hạn nên sẽ dẫn đến tinh thần An Lạc bị suy sụp.”
Sắc mặt An Trạch cứng ngắc nhìn về phía An Lạc, “Anh chưa nói cho em biết điều này.”
An Lạc nhẹ nhàng cầm tay An Trạch, thấp giọng nói: “Đừng lo lắng, bất luận việc giải phẫu có nguy hiểm đến mức nào, anh cũng phải mạo hiểm, vì Tiểu Duệ… cũng là vì em.”
Vẻ mặt An Trạch âm tình bất định. Cậu có thể hiểu vì sao An Lạc muốn tìm cách nhớ lại toàn bộ ký ức, kỳ thực cậu cũng hy vọng anh có thể hoàn toàn nhớ lại một chút ít giữa bọn họ trong suốt bao năm qua. Nhưng nguy hiểm lớn như vậy, ngộ nhỡ thất bại, vậy kết quả sẽ thế nào? An Trạch không dám đánh cược với ngộ nhỡ này, càng không dám nghĩ tới nó.
An Lạc tiếp tục nói: “Nước ngoài đã có rất nhiều ca bệnh thành công. An Trạch, cứ để anh thử, nhé?”
Cuối cùng, An Trạch chỉ có thể cứng ngắc mà gật đầu, “Vâng.”
Chu Duyệt Bình khẽ cười, đi tới vỗ vỗ lên vai An Trạch: “Yên tâm, anh sẽ dốc hết toàn lực. Thật ra, sau khi em kể cho anh nghe về thân thế thực sự của An Lạc, anh đã đoán là sau khi về nước An Lạc nhất định sẽ chọn cách giải phẫu này. Hôm qua anh đã gửi mail cho thầy giáo của anh, nhờ thầy ấy tới hỗ trợ rồi.”
An Trạch nhíu mày, “Vậy sao không nói sớm?”
Chu Duyệt Bình nháy mắt mấy cái, “Anh thích nhìn vẻ mặt xoắn xuýt của em.”
“…”
Chu Duyệt Bình bước tới trước mặt An Lạc: “Thầy giáo của tôi là chuyên gia ở phương diện này, thầy ấy đã từng xử lý rất nhiều trường hợp mất trí nhớ ở nước ngoài, vừa vặn sáng hôm nay bay sang. Mặt khác, tôi cũng bảo Thái Bình tìm bác sĩ khoa thần kinh giỏi nhất ở trong nước, tôi tin rằng khi có bọn họ, rủi ro của ca phẫu thuật sẽ được giảm xuống mức thấp nhất.”
An Lạc đứng dậy, bước tới trước mặt Chu Duyệt Bình, nghiêm túc nói: “Cảm ơn anh, Duyệt Bình.”
Chu Duyệt BÌnh cười: “Đừng khách sáo. Lúc trước cậu đem tất cả bí mật ra nói hết cho tôi, có thể chứng minh rằng cậu rất tin tưởng tôi, tôi giúp cậu cũng là việc nên làm. Nếu được, ca mổ sẽ được sắp xếp ngay trong tối hôm nay, cậu thấy thế nào?”
An Lạc vô cùng bất đắc dĩ mà giơ bàn tay bé nhỏ chỉ về chữ duy nhất thuận mắt, “Lạc”.
***
“Sóng điện não của cậu ta vừa hoạt động mãnh liệt, chắc là đã nhớ lại gì đó, giờ lại yên lặng, tiến vào trạng thái ngủ nông.” Chu Duyệt Bình thấp giọng nói, “Có nên đánh thức cậu ta không?”
Vị bác sĩ kia cúi người nói bên tai An Lạc: “An Lạc, có thể nghe được tiếng tôi nói không?”
An Lạc đột nhiên tỉnh táo, trán chảy ra một lớp mồ hôi lạnh.
Cảnh tượng vừa khai quật ra được, hẳn là ký ức đầu tiên khi anh tới thế giới này.
Tên của An Lạc hóa ra là ra đời bằng cách này, thảo nào giống hệt kiếp trước, thì ra do chính anh tự chọn. Vậy ra đây cũng không phải là trùng hợp, bởi vì tên giống nhau, nên sau khi mất trí nhớ rồi tỉnh lại mới không phân rõ mình đang ở thế giới nào, cho rằng mình đã sống lại trên một người khác tên là An Lạc này.
Chu Duyệt Bình lật tấm vải bố vô khuẩn lên, nhẹ nhàng lau mồ hôi thay anh, “Tiểu Lạc, cảm giác cậu thế nào? Có thể chịu được cường độ như vậy không? Có cảm thấy đau đầu không?”
An Lạc thở sâu, thì thầm: “Không sao, tôi có thể chịu được. Tiếp tục đi…”
Chu Duyệt Bình đưa mắt nhìn thầy giáo, “Tăng cường độ.”
***
Hình ảnh trong đầu đột nhiên chuyển sang một tòa biệt thự, rèm cửa sổ và ga giường thuần sắc trắng, thảm thuần trắng, toàn bộ căn phòng dường như là một thế giới băng tuyết tinh khiết hoàn mỹ, đó là phòng ngủ của An Chi.
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, người bước vào chính là thợ chụp ảnh trẻ tuổi kia.
Vừa thấy An Chi là anh ta bắt đầu ôm hôn An Chi thắm thiết. Sau một hồi, đột nhiên cảm nhận phía sau có một đường nhìn khó hiểu, An Chi quay đầu lại, bỗng nhiên thấy tiểu An Lạc sắc mặt kỳ quái đang đứng ngoài cửa phòng nhìn hai người.
An Chi vội vàng đẩy Trần Dịch ra: “Tiểu Lạc dậy rồi.”
Nói xong liền bước tới trước mặt An Lạc, vươn tay bế An Lạc lên, mỉm cười: “Tiểu Lạc, ra chào chú Trần đi. Ngoan, nói theo mẹ nào, cháu, chào, chú, Trần, ạ.”
An Chi dạy Tiểu Lạc một tuổi nói, từng chữ từng chữ một.
An Lạc: “…”
“Ngoan nào, nói theo mẹ nào. Cháu, chào, chú, Trần, ạ.”