Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 9 : Vô tuyến điện

Ngày đăng: 12:22 19/04/20


“Triệu Hòa, cháu đang làm cái gì thế? Không phải đã nói với cháu hàng trăm lần rồi sao, Tiểu Tuấn không được xuống nước. Tai sao châu không chịu nghe lời thế? Tiểu Tuấn nếu như… thì phải làm thế nào chứ?’



Mẹ vô cùng hoảng hốt, ngay cả giầy cũng không kịp cởi, đi luôn xuống sông, kéo tôi lên. trong lòng tôi có một chút buồn bã, như có cảm giác muốn khóc vậy.



Thời kì trước mẹ tôi hầu như là đi công tác rất ít khi ở nhà, có lẽ một năm chưa gặp mẹ rồi. Ba chị đứng trên bờ xếp thành một hàng nhìn chằm chằm vào tôi.



Lúc đó tôi mới ý thức được, mẹ không hề chú ý tới anh ba đáng thương, làm anh vẫn đứng dưới nước cầm thùng nước mà không dám nói câu nào.



Tôi lại quay lại nhìn, nảy ra ý định. (Lại thanh minh, sau khi trưởng thành, măt to mày rậm, vẫn là một người đẹp trai. Nghĩ tới những cảnh trước đây, không có ai để ý tới tôi, thỉnh thoảng tự mình yêu mình cũng là điều nên làm. Các vị cũng chỉ quan liêu mà đối đãi thôi).



“Mẹ! mẹ đừng trách anh ba, là tự con đòi đi”.



“Tiểu Tuấn, mẹ đã nói với con rồi, con còn bé không được nghịch nước”.



Mẹ nhấc tôi lên bờ, xem xét tôi từ đầu tới chân, khi chắc chắn không có bất cứ vết thương nào thì mới thở phào nhẹ nhõm.



Đối phó với mẹ, tôi có kinh nghiệm hết sức phong phú. Lấy bàn tay bé nhỏ ôm lấy mẹ, giữ chặt đôi vai của mẹ, cười nói:”Mẹ! mẹ lâu rồi không về thăm con, con rất nhớ mẹ”



Mẹ lập tức mỉm cười, dường như đã xua tan đi tất cả những mây mù từ lúc trước tói giờ, nhẹ nhàng vuốt má tôi “Tiểu Tuấn ngoan nào, mẹ cũng rất nhớ con”.



Tôi cười thầm trong lòng. tuy đã dùng cách này mười mấy năm thì luôn luôn còn linh.



“Mẹ! nước sắp tát hết rồi, chúng ta bắt cá về đi, con muốn biếu cho Chu tiên sinh, đã lâu ông ấy chưa ăn cá rồi”.



Đây không phải là cái gì quái đản, tôi cũng thật sự có suy nghĩ này rồi. Chu tiên sinh thật sự rất khổ, hơn nữa tôi cũng không muốn nói với mẹ là tôi rất thèm ăn thịt, khi đó chỉ có thể để trong lòng, mẹ cảm thấy áy náy thời trước làm đứa trẻ như tôi đã quá thất bại rồi, chẳng nhẽ sau này vẫn như thế.



“Thầy Châu”.



Mẹ nhất thời không nhớ ra.



Bà không biết việc tôi đã nhận Chu tiên sinh làm thầy



“Đúng, hằng ngày con vẫn thường cùng học với thầy Châu.chính là Chu tiên sinh đó. Thầy đối xử tốt với con, dạy con học ngữ văn, tính toán, còn dạy cả tiếng Anh nữa!”



“Tiểu Tuấn thật là ngoan, thật là hiểu chuyện, thật hiếu thuận”.



Mẹ khi nghe thấy tôi thích học như vậy thì rất vui mừng, còn khen vài câu. Nhưng mắt không rời con đập nhỏ. “Mẹ, mẹ xem, rất nhanh thì bắt được cá thôi. Bây giờ mà bỏ đi thì thật đáng tiếc, khó tránh được việc sắp thành thì lại hỏng”.




Bố đưa tay ra hiệu để tôi dừng nói, thở hơi dài, lấy lại bình tĩnh, sau một hồi bố mới lấy lại bình tĩnh hỏi tôi “Tiểu Tuấn, con hiểu được những quyển sách đấy sao?”



“Không hiểu ạ …..” Tôi ngây thơ lắc đầu, “Nhưng bác dạy con, thì con hiểu. Bố, bác học vấn rộng lớn, cái gì cũng hiểu ạ …”



Những lời nói này hoàn toàn không có chút gì giả dối, theo Chu tiên sinh học ngữ văn, nói thật lòng khi mới băt đầu trong long tôi có chút gì đó khó nói. Không biết diễn tả như thế nào, hồi đó tôi đã đọc qua không ít những quyển sách khó như vậy, nhận chữ không ít, chính là “ toàn cảnh cổ văn “ nếu như xem những phần chú giải, cũng có thể hiểu được tám chin phần. Nhưng theo Chu tiên sinh học mấy ngày, thì không tự học không được, Chu tiên sinh không cần xem nguyên văn, khi giảng tới “Trung Quốc thông sử” thì thầy cũng cứ giảng ba hoa thiên địa, cho dù là những chữ lạ hay những câu hỏi có chiều sâu chỉ cần tôi hỏi thì thầy cũng có thể lập tức trả lời .tuyệt nhiên không có chút gì chần chừ, những nền tảng ngữ văn khi đem nó so sánh với những người khác thì cũng hơn hẳn họ .



“A, đúng rồi thực ra bác không dạy con những thứ này”.



“Hả, bác còn có cái không hiểu, con nói thử xem nào?’



Bố lại bắt đầu có hứng thú



“Máy thu thanh ạ, máy của bác bị hỏng nhưng không biết sửa. Bác không hiểu vô tuyến điện!”



“A? Ngay cả vô tuyến điện con cũng hiểu sao?”



Bố nhìn tôi như đang nhìn người ngoài hành tinh vây,



Tôi bĩu môi, cố ý tỏ ra không để ý “Trên máy thu thanh có ghi là xưởng sản xuất vô tuyến điện, Thanh Đảo. Bố, bố có biết về nó không?”



Mẹ liền cười, cười và xoa mặt tôi : “Bố con là kĩ sư mà, chỉ cần là đồ điện thì đều biết!”



Bố cũng mỉm cười, có chút mất tự nhiên.



Tôi cười nói: “Thế thì tốt quá rồi, bố, bố dạy con đi”.



Đợi một lúc sau, đây mới thật sự là mục đích của tôi, bất kể như thế nào, quá trình này cũng không thể bỏ qua, cho dù là giả bộ cũng tốt, tóm lại “có cớ mà xuất binh”, nếu không sau này khi tôi giúp người nhà sửa chữa đồ điện có thể bị xem như là quái vật.



“Được, mai bố dạy con”.



Mẹ có chút lo lắng “ Lão Liễu, Tiểu Tuấn chỉ là một đứa trẻ 7 tuổi thôi. Học nhiều như vây, có làm cho con quá sức không?”



“Không sao”.



Bố nói: “Trẻ con khả năng tiếp thu tốt, học nhiều một chút cũng không sao”.