Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 13 : Đấu với đạo sĩ

Ngày đăng: 12:22 19/04/20


“Tiểu Tuấn, nhà bác bảy mời đạo sỹ đến, nghe nói là tróc quỷ cho chị Tiểu Thanh, đang làm phép đấy, chúng ta đi xem đi”



Hôm ấy vừa ăn cơm xong, đang cầm quyển “Hamlet” trên tay định đọc, thì chị ba dáng điệu thần bí chạy vào nói.



“Tróc quỷ gì cơ?”



Tôi vẫn chưa phản ứng kịp.



“Trời ạ, chị Tiểu Thanh mấy ngày nay chẳng phải đang bệnh hay sao. Đạo sỹ nói chị bị quỷ nhập, hôm nay đến làm phép tróc quỷ đấy”



A, thì ra là chuyện này. Cũng khó trách tôi đờ người, quả thật lâu lắm rồi không được nghe chuyện đạo sỹ tróc quỷ rồi. Cái gọi là đạo sỹ, là cách chúng tôi xưng hô “Thần Hán”. Vào thế kỷ 21, mấy ông thầy bói bà tu đã không còn chốn kiếm ăn, nhưng vào những thập kỷ 70 của thế kỷ 20, lại là chuyện hết sức phổ biến. Đại bộ phận nông thôn văn hóa lạc hậu, lại thiếu thôn cơ sở vật chất y tế,nên thường mời thầy bói đến tróc quỷ trừ tà.



Thấy tôi ngẩn người, chị ba bắt đầu thiếu kiên nhẫn.



“Em có đi không nào. Nếu không đi, chị với chị hai đi nhé”.



“Em có. Có trò vui để xem, sao lại không đi cho được?”



“Được được, cùng đi, nhanh lên nào!”



“Ngoài kia đen như mực, không thấy đường, làm sao đi được?”



“Trời ơi, em thật là, đọc sách nhiều quá phát ngố người ra rồi à, chị hai và chú đang đốt đuốc kia kìa”.



Bó tay!



Không ngờ đến cái đèn pin cũng trở thành vật xỉ, đi trong đêm phải đốt đuốc.



Chị hai cầm bó đuốc làm từ vỏ cây tùng khô, đi trước dẫn đường, chú cũng cầm một bó, đi sau, tôi và chị ba đi giữa. Đáng lẽ ra chú muốn đi trước, nhưng chị hai sợ ma nên không dám đi sau, liền đổi chỗ cho chú.



Nói là đuốc, nhưng vẫn tối thui, cơ bản không thấy đường đi. Nhưng may mà đường này chúng tôi đã thuộc như lòng bàn tay, chỗ nào có ổ voi ổ gà đều biết hết, nên không bị ngã.



Liễu Gia Sơn tổng cộng có ba họ lớn, Liễu, Nguyễn và Châu. Hàng trăm năm sinh sôi nảy nở, những người trong thôn đều định cư lại đây. Bác bảy là anh em họ hàng với cha tôi. Cũng tình cờ, nếu theo tôn ti trật tự, cha là nhỏ nhất, xếp thứ 12, đến đời tôi, tôi cũng là nhỏ nhất, và cũng xếp thứ 12. Nghĩ đến chuyện năm nay cha 37 tuổi mà anh em họ hàng của ông còn lớn tuổi hơn, khả năng tự nhên thêm cho tôi một người anh em họ nữa là không lớn, vị trí út ít chắc chắn thuộc về tôi rồi. Vì thế đừng thấy tôi nhỏ, người gọi tôi là chú nhỏ cũng không ít đâu, không chừng hai ba năm nữa, còn có người gọi tôi là ông ấy chứ.



Ha ha, nghe mới sướng tai làm sao!



Nhà bác bảy nằm trong khu vực giao giữa Liễu Gia Sơn và Ma Đường Loan, tương đối heo hút. Nhưng khi chúng tôi đến nơi, căn phòng chật ních nhừng người, nhìn cảnh tượng này, như buổi chiếu phim ngoài trời vậy.



Chỉ trách nông thôn ít thú vui chơi quá, nên chỉ một màn tróc quỷ cũng thu hút được nhiều người thế này.



Tôi dáng người thấp bé, kéo tay chị ba chen qua đám người nhanh như con cá chạch. Chú và chị hai không len vào được, đành đứng ngoài kiễng chân nhòm vào trong.


Lúc này đến lượt người thật thà là bác bảy không chịu được nữa rồi, hét lên một tiếng, hùng hục chạy đến trước mặt tôi, mặt mày tím tái.



“Cháu đừng làm bậy ở đây nữa, mau về nhà. Hôm khác bác sẽ bảo cha cháu, đánh cho cháu một trận!”



Tôi thở dài nói: “Bác bảy , cháu là cháu của bác, Tiểu Thanh là chị cháu, cháu có thể hại mọi người được sao?”



Thấy tôi ra dáng người lớn, lại còn nói chuyện tình thân, bác bảy vừa giận vừa buồn cười, lắp bắp nói: “Tiểu Tuấn, cháu còn nhỏ thì hiểu gì….Nghe lời nào, màu về nhà đi…để thầy còn làm phép…”



Tôi thật vọng. Ai cũng nói tuổi trẻ là tiền vốn, nhưng trẻ quá cũng chẳng phải có nhiều vốn, nói chẳng ai tin. Tôi nghĩ một lát, rồi chầm chậm đứng trước mặt đạo sỹ, nói: “Sư phụ, ông hãy nói thật đi, chị Tiểu Thanh có phải bị ma nhập thật không?”



“Ta…”



“Ông phải nghĩ cho kỹ, mạng người không đùa được đau. Tôi ở đây xem ông bắt quỷ. Nếu tối ngày hôm nay không bắt được con quỷ này, không chữa được bệnh cho chị Tiểu Thanh, nếu chị có bề gì, tôi sẽ ngay lập tức gọi cha tôi đến xử lý ông!”



“Mày…”



Đạo sỹ có chút lo sợ, không dám tiếp lời. Cũng phải biết rằng, khi tuyên truyền văn hóa cách mạng thì những người thầy bói này là đối tượng bị đả kích đầu tiên. Hàng ngày lừa bịp người trong thôn thì thôi không nói, nhưng nếu bị hội đồng cách mạng bắt được, không phải trò đùa”



“Còn không mau đi ra ngoài? Ông muốn ngồi tù sao?”



Tôi biết hôm nay không làm căng không xong. Cứ đuổi lão này đi đã rồi tính sau.



“Được lắm, ta đi. Anh Bảy, hôm nay không phải tôi không giúp anh. Về sau thôn Liễu Gia Sơn các anh có bị ma quỷ tác oai tác quái cũng đừng có đến tìm tôi…”



Đạo sỹ dậm chân, rồi chen qua đám người ra cửa.



Hờ hờ, đúng là dân giang hồ, không ăn được thì đạp đổ, lại còn nói mấy câu dọa nạt trước khi đi nữa chứ.



“Ối ối, từ sư phụ, chờ chút…”



Bác Bảy vội vàng chạy theo.



Tôi chẳng thèm để ý, gọi với ra ngoài: “Chú ơi, chú mau gọi mấy người đến đây, khiêng chị Tiểu Thanh đến bệnh viện”.



Chú chen vào, cốc đầu tôi, cười mắng: “Anh chàng này, còn muốn chỉ huy chú nữa cơ à?”



“Trời ơi, chú ơi, đây đâu phải lúc đùa, mau mau cứu người kia kìa. Nếu để cha cháu biết cháu thấy người chết mà không cứu, liệu ông có tha cho chú không?”



Tôi biết chú thường ngày rất sợ cha, không nói được, chỉ có thể mang tấm lá chắn này ra thôi.



Chiêu này quả là hiệu nghiệm, thái độ chú ngay lập tức thay đổi, giơ hai tay nói: “Được được được, chú khiêng, chú khiêng”.