Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 40 : Chuyển nhà

Ngày đăng: 12:22 19/04/20


“Chủ nhiệm Liễu, chúc mừng chúc mừng!”



Cha vừa bước vào cửa, đã bị tôi tủm tỉm cười trêu chọc.



Buổi chiều khi Long Thiết Quân vừa rời khỏi, Nghiêm Ngọc Thành tiếp tục mở cuộc họp phân công, có người nào đó tốt bụng gọi điện tới Công xã Hồng kì, Trương Mộc Lâm và mấy vị phó chủ nhiệm nghe thấy tin biến cố động trời này, ai cũng trợn mắt há mồm kinh ngạc. Sau khi biết được tin tức cán sự Chu, một trong những cán bộ trẻ hằng ngày vốn vẫn tin phục cha lập tức vội vã lấy xe đạp, phi như bay đến Liễu Gia Sơn báo tin mừng. Cả Liễu Gia Sơn như cũng sôi sục rộn ràng. Mẹ mấy ngày nay chỉ ở trong nhà ủ rũ không đi làm ở Công xã Liên Hoa, vẫn còn bán tín bán nghi không dám tin sẽ có một việc tốt lành đến như vậy.



“Nói năng xằng bậy.”



Cha mắng tôi, nhưng nơi khóe mắt đầu mày lại ẩn chứa sự vui mừng, cha dặn mẹ tôi mau chóng sắp xếp chỗ để lái xe nghỉ chân.



Hội nghị phân công kết thúc, trời cũng đã nhá nhem tối. Ý muốn của Nghiêm Ngọc Thành là muốn cha được đón tiếp trong ngôi nhà cũ, hôm sau sẽ quay về Liễu Gia Sơn chuyển nhà. Cha nhất quyết không muốn quay lại chiêu đãi sở để thưởng thức cảm giác bị “cách ly thẩm vấn”, lắc đầu từ chối. Nghiêm Ngọc Thành cũng không miễn cưỡng ép buộc.



Bây giờ cha đã là phó chủ nhiệm thứ nhất của Ủy ban Cách mạng huyện, phó chủ nhiệm chuyên phụ trách công tác hậu cần của Ủy ban Trần Tụng Hoa hiển nhiên muốn nịnh bợ một phen. Chỗ dựa của hắn là Trịnh Hưng Vân đã bị điều ra huyện Hướng Dương, việc bản thân mờ chờ được đến Cục giao thông huyện tiếp nhận chức Cục trưởng cũng bị vỡ lở. Lúc này đã sắp xếp một chiếc xe jeep tới đưa cha trở về Liễu Gia Sơn, còn dặn dò tài xế ở lại Liễu Gia Sơn qua đêm, để tiện hôm sau đón chủ nhiệm Liễu trở về huyện chính thức nhậm chức. Ở cơ quan lăn lộn đã bao nhiêu năm nay, Trần Tụng Hoa quả là một người biết điều.



Tài xế theo sau cha vào trong nhà, vội vàng cười cười nói: “Thưa dì, không cần vội, vẫn còn sớm mà……”



Tài xế xe jeep là một người khoảng hơn 20 đến 30 tuổi, gọi mẹ tôi bằng dì ngọt xớt, chẳng chút gượng gạo ấp úng.



Lần này làm quan, cả đời phát đạt.



Tôi vốn muốn trêu chọc thêm vài câu, nhưng lại kìm nén lại không thốt ra. Làm “nha nội” (cậu ấm con nhà quyền thế) cũng có rất nhiều việc phải chú ý cẩn thận, tôi chẳng bao giờ thật sự trở thành một tên nha nội độc đoán xảo quyệt được? Giống như tiểu Cao trong “Thủy hử”, sẽ bị người đời hận chết.



Trong phòng có rất nhiều người, bác Năm, bác Bảy, đại đội trưởng Liễu Gia Sơn Nguyễn Thành Thắng cũng tới, đang ngồi đợi bố trở về.



Là người, ai cũng có lòng hiếu kỳ.



Ngoài việc chúc mừng cha, mọi người đều muốn biết, trò chơi này đã thay đổi thế nào.



Chỉ có điều, đến cả bản thân cha, cũng có chút mơ hồ. trong lòng dù cũng có phán đoán của riêng mình, nhưng chẳng biết đâu mới là chính xác. Cha hiện nay cũng là nhân vật lớn nhất nhì ở huyện, cũng biết tối kị của người làm quan là không được phỏng đoán không căn cứ, tùy tiện nói lung tung.



Những ánh mắt nhiệt tình của những người đợi nghênh đón như bác Năm, khiến cha chỉ có thể mơ hồ nói qua một chút về tình hình hôm nay ở Ủy ban Cách mạng địa khu Bảo Châu. Nhưng đối với mấy người bác Năm mà nói, thế cũng đã đủ rồi. Toàn lãnh đạo địa khu, còn có quan lớn từ Trung ương xuống đích thân tiếp kiến bố, còn việc nào vinh dự hơn nữa?



Bác Năm gật gù, thấy cha lộ chút uể oải mệt mỏi, liền đứng dậy chào hỏi rồi đôn đốc mọi người quay trở về phòng mình.



“Thôi chúng ta về thôi, Tấn Tài cũng vất cả cả ngày rồi, nghỉ ngơi sớm đi nhé….Tấn Tài, khi nào chuyển lên huyện ở?”



“Sáng ngày kia thì phải….”



Tài xế bống ngắt lời: “Chủ nhiệm Liễu, chủ nhiệm Trần Tụng Hoa đã có dặn dò, ngày mai sẽ phái một chiếc xe tải đến giúp ngài chuyển nhà.”


Những tòa nhà tập thể bình thường của trụ sở Ủy ban Cách mạng huyện, chính là dạng nhà ống thường gặp nhất ở Trung Quốc lúc bấy giờ, phòng ở dưới tầng 1 có tất cả 2 hay 3 phòng bếp và nhà vệ sinh. Trên đường đi qua dãy hành lang có một đống rác, bẩn thỉu vô cùng.



Tới đầu thế kỉ 21, đã hơi hơi giống dáng vẻ một thành phố, những căn nhà ống như vật dường như giờ chỉ còn là di tích.



Đồng thời trong lúc cha và Nghiêm Ngọc Thành nhận chức ở huyện Hướng Dương, vốn các công việc của những các phó chủ nhiệm thứ nhất, thứ hai và thứ tư ở huyện Hướng Dương trước đây đều đã được ấn định.Vương Bổn Thanh sang nhậm chức Cục trưởng Cục Công nghiệp địa khu Bảo Châu, Trịnh Hưng Vân làm Phó chủ nhiệm văn phòng Ủy Ban Cách mạng địa khu, đương nhiên quyền lực không còn bằng khi còn ở huyện Hướng Dương. Suy nghĩ tới việc điều động lực lượng cũng hàm chứa ít nhiều châm biếm, nhưng rồi như vậy cũng coi là tạm được. Thôi Tú Hòa làm Phó trạm trưởng trạm kiểm dịch vệ sinh (hưởng đãi ngộ tương đương cấp phó huyện) sự châm biếm càng thêm rõ ràng.



Sự việc xảy ra quá đột ngột, họ dường như còn chưa kịp chuyển hết đi. Do đó Nghiêm Ngọc Thành và cha tạm thời xếp ở khu nhà tập thể số 2 ở phía sau. Dù rằng diện tích sân không lớn hơn khoảng sân trước khu nhà số 1 là bao, nhưng trên mặt ý nghĩa thì hoàn toàn không giống nhau.



Trần Tụng Hoa cứ giải thích đi giải thích lại, nói là đợi khi chủ nhiệm Vương họ chuyển đi, lập tức sẽ sắp xếp cho chủ nhiệm Nghiêm và chủ nhiệm Liễu sang ở bên nhà số 1.



Nhà Nghiêm Ngọc Thành ở trong huyện, khi chuyển tới đây cũng khá tiện. Cứ theo ý của Nghiêm Ngọc Thành, vốn cũng chẳng vội dọn nhà, đợi sau khi Vương Bổn Thanh họ chuyển đi mới chuyển đến cũng chẳng muộn. Khổ nỗi vợ ông ấy Giải Anh kiên quyết không chịu, cứ đòi bằng được phải chuyển nhà ngay. Có lẽ sự giàu sang phú quý đột nhiên rơi xuống khiến Giải Anh không thể đợi thêm. Trong những chuyện nhỏ nhặt này, Nghiêm Ngọc Thành đều chiều theo ý muốn của vợ,và cũng chẳng ngăn cản gì.



Khi chúng tôi gần tới nơi, nhà họ đã gần như được sắp xếp xong hết.



Chuyển đến ở trụ sở Ủy ban Cách mạng huyện, tôi hy vọng có một phòng riêng. Đi đến nhà số 3 khu nhà 2, mới nhìn qua đã biết khó mà đạt được ước mơ. Ba phòng ở một phòng khách, ý của mẹ là mẹ và bố một gian, chị hai chị ba một gian, còn tôi ở cùng với chị cả. Chị cả năm nay đã gần tròn hai mươi bảy tuổi, cũng coi là người trưởng thành rồi. Mẹ cảm thấy chị ấy có thể thay thế mẹ chăm sóc cho tôi.



Thế nhưng tôi đã gần bốn mươi tuổi, cứ ở cùng một phòng với chị cả, quả thực có nhiều điều bất tiện.



“Mẹ, con muốn ở một mình một phòng”.



Nhưng mặc kệ cho sự việc khó khăn thế nào, cứ nêu ý kiến trước đã rồi tính sau.



Mẹ tôi lập tức phản đối bác bỏ: “Không được. buổi tối con ngủ không đắp chăn mẹ không yên tâm được.”



“Ai nói thế? Con chưa bao giờ đạp chăn ra đâu.”



“Không được là không được. Con ở cùng với Hoa Tử.”



Mắt tôi xoay vòng tròn, quay đầu về phía cha nói: “Cha, con buổi tối còn phải học tiếng anh, học tiếng nga, chị cả lại sắp phải thi đại học rồi, bọn con ở cùng phòng sẽ ảnh hưởng lẫn nhau mất.”



Bố nhìn về phía tôi, tôi vội vàng thể hiện ánh mắt cầu khẩn.



“Được rồi. Cha thấy cũng có lý. Cho Hoa Tử, Diệp Tử và Tiểu Yên ở cùng một phòng, con gái ở cùng một phòng cho tiện, làm thêm một cái giường tầng là được rồi.”



Cha suy đi tính lại, nói với mẹ tôi.



May nhờ cha được lên chức phó chủ nhiệm Ủy ban Cách mạng huyện, mẹ tôi cũng giữ sĩ diện cho ông, chần chừ một chút, rồi cũng miễn cưỡng gật đầu đồng ý.



Ha ha, quả là tuyệt vời! Tôi mừng rỡ thiếu chút nữa là nhảy cẫng lên.