[Dịch] Trùng Sinh Chi Ôn Uyển
Chương 274 : Mổ gà lấy trứng
Ngày đăng: 20:28 15/09/19
Duệ ca nhi hiện tại luyện võ cũng là một ngày. Ôn Uyển không muốn để cho bé quá mệt mỏi nhưng Duệ ca nhi lại không nghe, bé tỏ vẻ không mệt mỏi, mình còn chịu được,.
Hạ Dao cười khuyên Ôn Uyển: “Quận Chúa yên tâm, thuộc hạ sẽ không để đại bảo luyện công vượt qua phạm vi chịu đựng . Hôm nay cũng chỉ là trong phạm vi thừa nhận của bé .” Ôn Uyển ở trên mặt cũng là nói nghe rất hay nhưng thấy Duệ ca nhi khổ cực như vậy thì cũng không nỡ nữa rồi .
Ôn Uyển cũng không muốn Minh Duệ quá mệt mỏi, dù sao cũng chỉ là đứa nhỏ không tới hai tuổi, khổ cực như vậy làm cái gì, nhưng con trai lại rất kiên trì, nàng có phản đối cũng không có hiệu quả. Một bên Minh Duệ cực khổ luyện công, một bên thì Minh Cẩn lại vui chơi tới bất diệc nhạc hồ . Ôn Uyển đi qua dụ dỗ Minh Cẩn: “Tiểu Bảo, con nhìn ca ca một mực luyện công xem, chừng nào thì con bắt đầu luyện công a ?”
Cẩn ca nhi lắc đầu: “Không luyện.” Hắn mới không muốn cùng đứng giống như ca ca, không thể động đậy, chân cũng tê rần nhưng không thể ngồi xuống. rất cực khổ, cũng không tốt, hắn vẫ là ngồi chơi đồ chơi đi .
Ôn Uyển thấy Minh Duệ cố gắng như vậy thì đã nghĩ ngợi muốn cho tiểu bảo đuổi theo là tốt rồi. Khụ, nếu nói là được voi đòi tiên cũng chính là cái bộ dáng hiện tại này của nàng : “Tiểu Bảo a, chờ tới khi con hiểu chuyện muốn học luyện tập võ thuật thì ca ca con đã đánh con văng ra mấy con phố rồi, tới lúc đó con đừng có tự ti nha !”
Minh Cẩn lầm bầm : “Không biết.”
Ôn Uyển vui vẻ: “Không biết cái gì nha?”
Minh Cẩn lắc đầu một chút “Không biết chính là không biết.”
Ôn Uyển ôm Minh Cẩn cười, không phải là không thì tốt rồi. nếu thật sự không biết thì làm sao cho tốt đây !
Ôn Uyển nhìn thấy Minh Duệ cố gắng như vậy thì hỏi riêng Hạ Dao: “Thiên phú tập võ của Đại Bảo như thế nào?” Hi vọng thiên phú tập võ của Đại Bảo tốt, như vậy sau này trở thành cao thủ tuyệt thế, đi đánh giặc Ôn Uyển cũng sẽ không lo lắng.
Hạ Dao cười nói: “Đại Bảo ngộ tính Cao, nghị lực cũng có, cũng không sợ chịu khổ. Cộng thêm cho bé ngâm thuốc tắm cũng có hiệu quả gấp rưỡi. Quận Chúa yên tâm, nhất định có thể trở thành cao thủ .” Mặc dù nói Minh Duệ không có ưu thế như nàng nhưng là người có năng khiếu luyện võ rất tốt. Nhưng có những thứ này thì cũng đầy đủ có thể trở thành cao thủ nhất đẳng rồi. Cho nên nhìn thấy bộ dáng lo lắng của Ôn Uyển thì cười nói: “Quận Chúa yên tâm, chỉ cần Đại Bảo vẫn kiên trì như vậy được thì tương lai võ công sánh với tướng quân cũng sẽ không sai biệt.”
Ôn Uyển lầm bầm : “Muốn trò giỏi hơn thầy thì phải thắng lợi về so sánh mới tốt .” Xong lại hỏi: “Tiểu Bảo thì sao?” Tiểu gia hỏa kia chỉ biết ăn ngon mặc đẹp lại biết dỗ ngọt người nếu sau này muốn bé luyện công đoán chừng còn có khó khăn .
Hạ Dao cũng không đánh giá Minh Cẩn: “Tiểu Bảo còn nhỏ. Chờ bé lớn chút rồi hãy nói. Quận Chúa không phải nói, chỉ cần sau này Tiểu Bảo học chút ít công phu cường thân kiện thể là tốt rồi. Làm sao hiện tại thái độ lại thay đổi rồi.”
Ôn Uyển cũng có chút xấu hổ, đạo lý lớn thì nói như vậy, nàng cũng cố gắng làm như vậy nhưng trong sâu nội tâm thì cũng đều hi vọng cả hai đứa nhỏ mọi chuyện đều tốt, mọi chuyện đều suất sắc. hơn nữa nàng còn có một lo lắng.
Ôn Uyển mỗi lần thấy Minh Duệ chăm chỉ, Minh cẩn lười biếng chơi đùa thì Ôn Uyển liền rầu rĩ. Này nếu sau này hai huynh đệ chênh lệch quá lớn thì làm sao đền bù được a, cách xa quá lớn cũng sẽ đả kích tới lòng tự tin, cũng sẽ ảnh hưởng tới tình cảm huynh đệ .
Ôn Uyển lầm bầm : “Tiểu Bảo, sau này con phải làm sao bây giờ a, có một ca ca yêu nghiệt như vậy thì sẽ đè ép con cả đời nha!” Minh Duệ hiện tại lại bắt đầu nỗ lực, nhưng là Minh Cẩn không phải là ăn chính là chơi. Lại còn là ngủ. Ôn Uyển ưu sầu rồi.
Duệ ca nhi thấy Ôn Uyển sầu mi khổ kiểm thì hỏi : “Nương, có việc gì vậy, mọi chuyện không thuận lợi sao ?”
Ôn Uyển u oán mà nhìn Duệ ca nhi “Cục cưng, con ưu tú như thế . Sau này đệ đệ trưởng thành thì phải làm sao bây giờ đây ?”
Duệ ca nhi nhìn Ôn Uyển, cười nói: “Nương, có việc người nói thẳng. Đừng có quanh co lòng vòng.”
Ôn Uyển than thở, ở trước mặt Duệ ca nhi, nàng một chút cũng không có được cảm giác thành tựu của người mẹ : “Cục cưng. Nương là lo lắng.Sau này con cùng với đệ đệ có khoảng cách quá lớn, sau này người khác rất vui mừng so sánh con với đệ đệ. trong thời gian dài thì đệ đệ con có thể sẽ có bóng ma .”
Nếu chỉ là cao hơn một chút xíu thì cũng không có việc gì, nhưng nếu cách nhau quá lớn, bạn nhất năng lực thừa nhận trong lòng của tiểu bảo không mạnh thì chính là một tai họa ngầm lớn a !
Duệ ca nhi gật đầu: “Nương. Không phải người nói con không nên lộ tài danh ra bên ngoài sao,nương, con cũng chỉ cảm thấy hứng thú với luyện võ, đối với những chuyện khác cũng không có hứng thú.” Duệ ca nhi hiểu mẹ bé lo lắng cái gì, chẳng qua nương cũng quá mức lo lắng rồi. Minh Cẩn hoàn toàn từ đầu cũng luôn không có những suy nghĩ này. Ôn Uyển ôm Duệ ca nhi : “Cục cưng, con đừng nghĩ nhiều như vậy. Nương chẳng qua là lo lắng, khụ, sẽ nghĩ biện pháp để đệ đệ sau này không làm cho con phải tự ti .” Ôn Uyển hiện tại có chút nhận thức. Năm đó nàng lăn lộn với những người trong kinh đô cũng không dễ dàng nha!
Minh Duệ lại một lần nữa thanh minh: “Nương, sau này con còn muốn làm tướng quân, đối với những thứ khác thì không có hứng thú.”
Ôn Uyển thấy Minh Duệ nói chăm chú: “Cục cưng, con so với tiểu bảo thì hiểu chuyện hơn. cho nên mẹ mới lo lắng cho tiểu bảo nhiều hơn một chút, con đừng có nói nương thiên vị nha, các con cũng đều là tâm can bảo bối của nương, đều thương yêu giống nhau.”
Duệ ca nhi dở khóc dở cười. Bé lúc nào nói Nương thiên vị rồi: “Con biết Nương thương con. Sẽ không để ý chuyện nhỏ nhặt như vậy đâu .” Mẹ bé thật hy vọng xử lý mọi việc công bằng. Chẳng qua hai đứa con trai chân chính xử lý mọi chuyện công bằng thì làm sao có thể dễ dàng như vậy, Minh Duệ chỉ cảm thấy thân thể trưởng thành không có trở ngại là được. hơn nữa có dù chút thiên vị nhỏ bé cũng không so đo. Bé cũng rất thương yêu Tiểu Bảo .
Ôn Uyển cười hôn Duệ ca nhi một cái : “Có một bảo bảo ngoan ngoãn chu đáo như vậy thật là phúc khí của nương.” Bất kể nguyên nhân gây ra như thế nào, nhưng là Minh Duệ thật rất chu đáo.
Minh Duệ nhẹ nhàng cười một tiếng, có một nương tốt như vậy cũng chính là phúc khí của bé. Chuyện tình trong ngân hàng và thương hội đã được giải quyết, Ôn Uyển rốt cục cũng có thời gian đi tới xử lý những sản nghiệp khác. Ôn Uyển cũng là cách làm lúc trước, kiểm toán lại lần nữa. nhằm vào vấn đề để giải quyết.
Lợi nhuận ở Tửu lâu bị giảm xuống trên phạm vi lớn, mặc dù tửu lâu là là tửu lâu đệ nhất kinh thành, nhưng danh dự cũng đã không có tốt được như lúc trước lắm. Nguyên nhân cũng rất đơn giản, hai sư phụ nấu ăn mời tới đã đi ra ngoài làm. Mọi người có thói quen ăn đồ do hai sư phụ kia nấu, tự nhiên khách nhân bị mang đi cũng không ít. Cộng thêm hai năm gần đây cũng không có món ăn mới xuất hiện nên lợi nhuận của tửu lâu thuận tiện giảm xuống.
Sổ sách rất nhanh liền tra xong, có chút chuyện nhỏ. So sánh với ngân hàng, tửu lâu quả thực có thể gọi là sạch sẽ, mặc dù lợi nhuận giảm xuống nhưng nguyên nhân cũng là do những khách quan này. tối đa cũng chỉ thiếu đôn đốc kiểm tra một chút . Nhưng là lại không có xuất hiện tình trạng trung gian kiếm lời vào túi riêng, theo thứ tự phát sinh từ những thứ hàng hư hỏng này. Nguyên tắc của Ôn Uyển là chỉ cần ngươi làm việc không có vượt qua được điểm mấu chốt của nàng thì nàng cũng sẽ không ra tay độc ác.
Lợi nhuận của tửu lâu cùng thương hội hai cái sản nghiệp này là không thể so sánh được, nhưng cũng không thể không để người nghĩ ách. Chẳng qua Lâm chưởng quỹ những năm gần đây vẫn giúp đỡ cho Ôn Uyển xử lý làm ăn, mặc dù không bán mình cho phủ Quận Chúa nhưng hắn đối với Ôn Uyển cũng vẫn rất trung thành, những người đó mượn hơi hắn không được.
Không chỉ có tửu lâu, sơn trang hiện tại cũng là Lâm chưởng quỹ quản. Sơn trang hàng năm thu lợi cùng năm trước không sai biệt lắm. Mùa hạ cùng với mùa đông thu được tiền lời cũng cao, những tháng khác tiền lời tất cả cũng tương đối thấp, đối với hai cái sản nghiệp này Ôn Uyển cũng không có đại động. Nàng tạm thời cũng không còn điều chỉnh phương châm kinh doanh, chẳng qua là trước chuẩn bị chờ sau khi Hạ Nhàn trở về thì để cho Hạ Nhàn nghiên cứu một công thức dược thiện mới để lấy ra, đặt ở bên trong Túy Hương Lâu. Tin tưởng đến lúc đó Túy Hương lâu làm ăn sẽ tốt. Dĩ nhiên, gần đây nghiên cứu các món ăn, Ôn Uyển cũng sẽ cho người đưa tới .
Cho nên nói, lúc nào cũng cần phải đổi mới.
Lâm chưởng quỹ nhìn vài biện pháp làm đồ ăn này, chần chờ một chút rồi mới nói ra” Quận Chúa, những công thức đồ ăn này cũng là người nghiên cứu ra được, tốt nhất là tìm một người tới ký văn tự bán đứt mình để đến làm những món ăn mới này, thuộc hạ sợ những người này học xong lại mang đi ra ngoài mất .” Sự bết bát nhất của Túy Hương lâu đúng là hai sư phụ đem mấy món ăn chiêu bài ở trong tửu lâu mang đi qua .
Ôn Uyển cười một tiếng: “Ngươi là nói, hai vị sư phụ kia đem món ăn chiêu bài của Túy Hương Lâu chúng ta toàn bộ đều tiết lộ ra ngoài rồi .” Ôn Uyển bắt đầu chỉ cho là là mang đi khách hàng. Dù sao ăn quen thuộc một người làm thức ăn. Ăn những người khác làm nữa thì cũng sẽ không có thói quen. Cũng giống như nàng có thói quen ăn thức ăn do Hạ Nhàn làm, hôm nay ăn thức ăn của Quỳnh ma ma thì có cảm giác, cảm thấy không có ngon như Hạ Nhàn làm nữa.
Lâm chưởng quỹ gật đầu: “Đúng vậy . Quận Chúa, sao vậy?”
Ôn Uyển cười một tiếng: “Hạ Dao, ban đầu theo chân bọn họ ký khế ước còn giữ không ? tìm Lâm chưởng quỹ tới đây cho ta .” Thời điểm ban đầu Ôn Uyển định ra khế ước , bên trong có một mục, đó là nếu sau khi rời đi cũng không được tiết lộ cơ mật buôn bán của Túy Hương Lâu, lại càng không chấp nhận dùng những thứ này để tư lợi, nếu không thì cứ hoàn lại theo mười lần số lỗ vốn của Túy Hương Lâu. Hôm nay Lâm chưởng quỹ nói là hai người này đưa món ăn chiều bài của tửu lâu bọn họ cho tửu lâu khác, chính là thuộc về việc tiết lộ bí mật buôn bán .
Lâm chưởng quỹ nhìn đến quả thật có quy định này thì trong lòng dở khóc dở cười, ai muốn nghĩ chiếm tiện nghi của Quận Chúa thì phải đón nhận kết quả vô cùng thê thảm ! Lâm chưởng quỹ cũng may mắn, rốt cục mình những năm này cũng là cẩn trọng, không có nổi lên cái tâm tư gì khác .
Lâm chưởng quỹ không có nổi lên những tâm tư khác, thứ nhất chính là tâm tư chính trực, mà từ khi đi theo bên cạnh Ôn Uyển cũng đã hơn mười năm, Ôn Uyển cũng không có bạc đãi hắn . Những năm này không nói Đại Phú, nhưng cũng coi như là gia đình giàu có trong kinh thành. Con cháu của Lâm chưởng quỹ cũng có không ít của cải. Kết quả của hai đâu bếp tự nhiên là không cần phải nói nữa rồi .
Ôn Uyển nghe được Nghê đại chưởng quỹ tới, để cho hắn đi vào. Nghê đại chưởng quỹ tới đây, là tới nhắc với Ôn Uyển một vài vấn đề còn tồn tại trong ngân hàng cần phải sửa chữa, nếu không thời gian dài cũng sẽ bị người chui chỗ trống, rơi xuống tai họa ngầm .
Ôn Uyển cùng Nghê đại chưởng quỹ nói xong chuyện tình ngân hàng, chờ sau khi Nghê đại chuwongr quỹ tiêu sái rời đi thì Ôn Uyển đè lên huyệt Thái Dương, bây giờ còn có chuyện tình bán đấu giá Lưu Ly phường đang đợi giải quyết. Bán đấu giá thì tốt, cũng chỉ là một trong những đại lý trung gian. nhiều nhất những người này cũng là kiếm túi tiền riêng ở trung gian thôi. Nhưng là Lưu Ly phường, Ôn Uyển bị chính mình chơi đùa sản nghiệp tới mức đau đầu rồi .
Đơn nhập hàng ở bên trong Lưu Ly phường chính là năm nhà, trừ Hạo thân vương cùng phủ Thuần vương được sự chấp thuận của Ôn Uyển thì phía sau còn có mấy nhà tiến vào, cũng dính dấp với đông cung cùng với mấy vương phủ .
Ôn Uyển hiện tại thật nhức đầu, làm sao ở đâu cũng đều thấy bóng dáng của bọn họ, mấy nhà này đều là một cái đều như vậy, cũng không còn gì để nói. Vấn đề là ở hai năm này, bởi vì Lưu Ly thông dụng nên giá tiền càng ngày lại càng thấp. lúc đấy Ôn Uyển cũng bởi vì lo lắng ban ơn cho dân chúng cho nên cũng không có giới hạn sản xuất , cho nên mới làm thành tình huống hiện tại, Ôn Uyển gõ gõ bàn, xem ra biện pháp tốt nhất chính là đem công thức bán đi. Ném ra công thức để đổi lại một khoản tiền lớn thu về, Ôn Uyển cũng luôn là người thuộc phái hành động. Nói ý tứ này cùng với hoàng đế, hoàng đế vẫn là câu nói kia, tùy con làm sao thì làm. Dù sao Ôn Uyển kinh doanh càng lợi hại thì tiền riêng của hắn cũng càng nhiều .