[Dịch] Trùng Sinh Chi Ôn Uyển
Chương 3 : Ngã Bệnh
Ngày đăng: 20:28 15/09/19
Ôn Uyển cẩn thận suy nghĩ, từ từ tiêu hóa lời nói của ma ma… Bên ngoài tiếng kẻng điểm canh vang lên lanh lãnh, thì ra đã đến giờ tý.
Năm mới đã tới, hi vọng càng ngày càng tốt. Nhìn bầu trời tối tăm, mờ mịt, trong lòng Ôn Uyển lặng lẽ lẩm bẩm.
Ôn Uyển khỏe mạnh, đương nhiên là phải đi xung quanh xem một chút. Đương nhiên, đi bộ xung quanh chỉ giới hạn trong cái sân nhà này, ma ma không cho phép Ôn Uyển đi ra ngoài. Ôn Uyển ở tiểu viện này, phòng nào cũng chạy vào xem. Ngày hôm đó tìm ra một căn phòng khác, nhìn thấy có một quyển sách. Ôn Uyển lật xem một chút, đều là chữ phồn thể, miễn cưỡng cũng có thể biết được hai chữ, hình như là nữ giới.
“Tỷ nhi muốn học chữ?” Ma ma vui mừng hỏi, Ôn Uyển gật đầu. Cực kỳ cao hứng, ma ma bắt đầu dạy Ôn Uyển học chữ, lại đem nữ giới đọc lại một lần cho nàng. Ôn Uyển ngoài thời gian giúp ma ma làm chút việc, trên cơ bản thời gian còn lại đều dành cho việc học.
Trong thời gian này, ma ma ngoài nói lẩm nhẩm, thì đều dạy Ôn Uyển học, môn học chính là “nữ giới” mà Ôn Uyển cầm lúc trước, chữ nơi này cùng hiện đại không khác nhau bao nhiêu, hiện đại là chữ giản thể, còn nơi này bây giờ là chữ phồn thể, hầu hết vẫn biết. Nằm trên giường, Ôn Uyển nhân tiện đọc viết, có thể giết thời gian, mới khiến cho Ôn Uyển không đến nỗi nhàm chán như vậy.
Ngày hôm đó, Ôn Uyển vừa học chữ được một lúc, thì có chút nhàm chán. Liền đứng trong tiểu viện, nhìn phương xa, ở trong sân, vẫn có thể nhìn thấy những dãy núi đồ sộ cao chót vót xung quanh mình. Đoán chừng, nơi này cách kinh thành rất xa, vị trí rất vắng vẻ. Phạm vi hoạt động của Ôn Uyển chỉ ở trong viện, ma ma không để cho nàng đi ra ngoài. Ôn Uyển nhớ lúc học tiểu học, thầy dạy lịch sử có nói nữ nhân thời cổ đại là cửa chính không ra, cổng trong không bước. Không nghĩ tới một ngày mình cũng sẽ làm con gái nhà quyền quý.
Ôn Uyển cố gắng hoạt động ở trong sân, làm các động tác kỳ quái. Giúp cho thân thể khỏe mạnh cứng cáp. Ma ma nhìn không giống hình dáng, nói không được như vậy, người là đại gia khuê tú. Ôn Uyển chỉ chỉ thân thể của mình. Ma ma không nên nghĩ như thế, dù thế nào, thân thể vẫn quan trọng hơn.
Nói ra, Ôn Uyển kỳ thực thật rất cảm động. Ôn Uyển không biết Bình gia cung cấp bao nhiêu đồ tới đây, nhưng mà đồ ở trong viện của mình, cũng là một chút gạo thô, còn có một chút rau dưa nát không ai ăn. Riêng chút ít này, đã không tệ lắm, số lượng cũng chỉ dùng đủ mười ngày. Đường đường là nữ nhi của công chúa, không nói không có hạ nhân hầu hạ bên người, trong viện cũng không có hạ nhân, ngay cả ăn cũng dựa vào một lão nhân gia. Cũng không biết có phải mẹ công chúa làm người thật quá thất bại không, nếu không tại sao có thể để cho con của mình nghèo túng đến nông nỗi này.
Ma ma mỗi buổi tối đều thêu đồ, nhìn Ôn Uyển vẫn còn ngây thơ thiếu hiểu biết, vừa lo lắng vừa nói, hiện tại mình vẫn còn khá tốt. Nhưng thân thể mình bây giờ càng ngày càng kém rồi, sau này, ngộ nhỡ mình mất đi, thì làm sao bây giờ a. Ôn Uyển không nói lời nào, ôm ma ma. Cứ như vậy, qua hơn nửa tháng, cuộc sống trôi qua rất yên ổn. Mặc dù rất kham khổ, nhưng trong lòng Ôn Uyển cũng rất thỏa mãn.
“Tỷ nhi, ăn cơm”. Ôn Uyển lúc này đang ngồi chồm hỗm trên mặt đất cát viết chữ. Như vậy hơn hai tháng, cũng biết rất nhiều chữ. Thời gian chủ yếu Ôn Uyển đều đặt vào việc học thêm chữ.
Ôn Uyển đi tới bàn cơm, đang định ăn cơm. Liền nhìn thấy ma ma đột nhiên ngã xuống trước mắt mình. Ôn Uyển kinh hãi, lập tức chạy tới đỡ, phát hiện ma ma cả người nóng hổi. Muốn đỡ lên, nhưng mình cũng mới vừa lành bệnh không lâu, không có bao nhiêu sức lực. Thấy tiếp tục như vậy không được, liền chạy ra khỏi sân.
Thời gian này đang là giữa tháng hai của mùa xuân, Ôn Uyển chạy đi ra, nhìn hồi lâu, cũng không nhìn thấy một người nào. Chạy thêm một lúc nữa, cuối cùng nhìn thấy một người đàn ông trông rất thật thà, tuổi chừng khoảng ba mươi. Ôn Uyển chạy lên lôi kéo hắn, chỉ chỉ trong sân nhà mình, đều là tràn đầy cầu khẩn.
“Nhà ngươi đã xảy ra chuyện? Là ma ma kia đã xảy ra chuyện gì sao?” Người đàn ông nhìn phương hướng Ôn Uyển chỉ, biết đó là nhà của con ông chủ mà người trong thôn nói. Nói là phạm vào sai lầm lớn bị đưa tới đây, tới nơi này đã được sáu năm rồi, chỉ là nghe nói, cũng không có tiếp xúc hoặc nhìn thấy thấy chủ nhân, nhưng mà Hoàng ma ma hắn đã nghe nói qua. Nghe đồn đó là một người phụ nữ rất nghiêm cẩn.
Ôn Uyển nghe vội vàng gật đầu.
Ôn Uyển lôi kéo ống quần hắn, khóc đến nước mắt chảy ào ào, đáng thương nhìn người đàn ông kia. Thần sắc lo lắng khẩn cầu, làm cho người đàn ông kia có chút dao động. Ôn Uyển tự nhận mình vẫn có ánh mắt nhìn người, nhìn người đàn ông đáy mắt buông lỏng.
Thấy hắn còn đang do dự, thì muốn quỳ xuống. Người đàn ông giật mình, vội đem Ôn Uyển kéo lên, khôngđể cho nàng quỳ thật. Nghĩ tới nhất định là bên trong xảy ra chuyện lớn gì, nếu không đứa bé này cũng sẽ không vội vã như vậy. Nhưng vẫn là có điều cố kỵ, đi theo Ôn Uyển.
“Bên trong có nữ quyến sao?” Đi tới cửa chính hỏi, bây giờ nhớ tới điều kiêng kỵ. Ôn Uyển lắc đầu, làm hai động tác.
“Ý của người là, trong viện chỉ có hai người ngươi cùng ma ma” người đàn ông cả kinh, tại sao có thể như vậy. Không phải nói trục xuất do phạm vào sai lầm sao, một ma ma cùng hài tử bốn năm tuổi, có thể phạm sai gì. Nhưng nhìn Ôn Uyển nói như vậy, thì lập tức vọt đi vào. Nhìn thấy ma ma còn đang nằm trên mặt đất liền giật mình. Vội vàng giúp mang vào nhà.
“Ta đi gọi đại phu, ngươi cố gắng chăm sóc tốt cho ma ma nha.” Người đàn ông nói xong liền đi ra ngoài. Không tới một lúc, mời được một đại phu hơn bốn mươi tuổi, là người rất khôn khéo bên miệng cong lên hai phiến ria mép. Đại phu bắt mạch, bắt đầu kê đơn, muốn xem bệnh kỹ hơn, Ôn Uyển đi lấy cái hộp ma ma để tiền. Nhưng chỉ nhìn thấy có năm mươi đồng tiền.
“Không có tiền xem bệnh cái gì, cho dù cho các ngươi kê đơn thuốc, các ngươi có tiền hốt thuốc sao?” Đại phu nhìn Ôn Uyển ngay cả tiền xem bệnh cũng không có, sắc mặt lập tức cũng có chút khó coi.
Ôn Uyển làm mấy cái động tác, tỏ vẻ sau này có tiền liền nhất định trả gấp đôi tiền xem bệnh cho hắn.
“Sau này, ai biết hình dáng sau này ra sao.” Đại phu tức giận kêu lên. Ôn Uyển nhìn, gấp đến nỗi nước mắt chảy xuống, cúi đầu, nhìn trên tay mình có hai vòng tay bạc, vội cởi xuống, đưa cho đại phu. Đại phu liền nhận đưa vào trong miệng cắn cắn hai cái, gật đầu nói ngươi đi theo ta lấy thuốc.
Ôn Uyển nhìn người đàn ông bên cạnh, người đàn ông nhìn Ôn Uyển một chút, mỉm cười đi theo đại phu kia ra ngoài. Không qua bao nhiêu thời gian đã có thuốc, còn mang về một ấm sắc thuốc. Vào phòng bếp sắc thuốc, bưng tới. Ôn Uyển cẩn thận từng ngụm từng ngụm đút cho ma ma.
Ôn Uyển ra hiệu mấy cái, chỉ vào bình thuốc, rồi nhìn người đàn ông.
“Ngươi là muốn học sắc thuốc như thế nào sao?” Người đàn ông thấy Ôn Uyển gật đầu liền dạy nàng từng cái. Ôn Uyển đem từng lời hắn nói nhớ ở trong lòng. Đang nói thì bên ngoài có một người đàn ông vẻ mặt gian xảo tiến vào, còn mang theo hai người đàn ông khỏe mạnh, theo sau là một người phụ nữ lông mày đậm nét.
“Bành Xuân, ngươi ở nơi này làm cái gì? Nhìn lão nhân cùng hài tử, liền nổi lên ý đồ xấu chạy vào làm kẻ trộm đúng không? Ngươi không biết nội viện là không thể tùy tiện ra vào sao? Bắt hắn lại cho ta.” Người đàn ông vừa vào sân liền lớn tiếng kêu.
“Điền trang đầu, ngươi cũng không nên ngậm máu phun người. Ta thấy đứa bé này nói trong nhà có bệnh nhân. Nhìn đứa bé đáng thương nên ta mới đáp ứng”. Người đàn ông kia tức giận kêu lên.
Nhưng mấy người kia cũng không có nghe, cứ vọt lên, Ôn Uyển che ở phía trước bị Điền trang đầu ôm giữ, để cho hai người khác bắt người đàn ông kia. Một người không đánh lại hai người, rất nhanh đã chế ngự được người đàn ông kia, đem người đè xuống đất. Điền trang đầu kia cười lạnh. Nói đem người giải đi ra ngoài. Hai người kia trói lại định giải đi ra ngoài.
Ôn Uyển thấy thế, dùng sức cắn Điền trang đầu kia một cái. Điền trang đầu nhẹ buông tay, Ôn Uyển liền nhảy xuống. Cũng không nói cái gì, xoay người đi vào phòng bếp. Điền trang đầu nhìn cười lạnh, người đàn ông kia nhìn có chút đau lòng. Một đứa nhỏ như vậy, đây chính là con của ông chủ sao. Tiểu chủ tử, thế nhưng lại bị trưởng thôn trang lấn chủ.
“Ngươi làm cái gì?” nhìn Ôn Uyển cầm một thanh đao đi về phía hai người đang trói người đàn ông kia, trưởng thôn trang kia liền giật mình.
Ôn Uyển tay trái chỉ vào hai người kia, tay phải giơ con dao lên. Hai người kia nhìn bộ dáng này, đồng loạt nhìn trưởng thôn trang. Trưởng thôn trang nhìn Ôn Uyển bộ dáng hung thần ác sát, nếu thật hôm nay đem người đàn ông kia trói lại không chừng sát tinh này thực có can đảm giết người. Đến lúc đó thủ hạ của mình có thể bị chết vô ích.
“Hắn thật sự được tiểu thư mời tới à? Xem ra là trường hợp đặc biệt, nếu là hiểu lầm thả ra là tốt rồi. Như vậy chúng ta đem người thả ra. Ngươi đem đao để xuống.” Trưởng thôn trang nhìn Ôn Uyển bộ dáng không giống như nói giỡn, vội nói lời mềm mỏng. Ôn Uyển thẳng tắp nhìn hắn, thấy vậy trưởng thôn trang trong lòng liền quýnh lên, lập tức đem người đàn ông kia thả.
“Nếu là hiểu lầm, chúng ta sẽ không bắt hắn. Nhưng mà bên trong không thể giữ đàn ông xa lạ, mặc dù tiểu thư mới sáu tuổi, nhưng truyền về kinh thành cũng ảnh hưởng tới thanh danh của người. Như vậy, chúng ta đi, có được hay không?” Trưởng thôn trang nhìn tình hình không tốt bắt đầu thương lượng.
Ôn Uyển nhìn người đàn ông kia bị đánh đả thương, làm mấy cái động tác, để cho hắn đi trước.
“Tiểu thư sau này người phải cẩn thận.” Bành Xuân có chút bận tâm nói. Ôn Uyển hướng về phía hắn cười cười. Ôn Uyển nhìn hắn đi, nghĩ tới gia đình người nông dân tất cả đều có thân thích bằng hữu, tin tưởng trưởng thôn trang cũng không dám trắng trợn đi làm chuyện xấu hại người này. Sau khi mọi người đi cũng chỉ có mình chiếu cố ma ma.
“Khụ, khụ, khụ” Ôn Uyển bị khói xông nước mắt chảy ròng ròng. Trước kia cũng chỉ là trợ giúp, thật không biết lửa này lại khó nhóm như vậy. Hai tảng đá đánh hồi lâu, cũng không ra một tia lửa. Cũng may Ôn Uyển là người có nghị lực, cầm cả nửa ngày sau khi đem mình biến thành con mèo đen, cuối cùng cũng đem lửa đốt lên. Từ từ sắc thuốc.
Ôn Uyển vẫn canh chừng đến hơn nửa đêm, trong lòng lo âu, lo lắng, sợ hãi, tất cả suy nghĩ đều ở chung một chỗ, cả đầu cũng rối loạn lên.