[Dịch] Trùng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 43 : Cự hôn

Ngày đăng: 20:28 15/09/19

Edit: LyLy “Nương” Tiểu Chính Thái chạy về phía cô gái mới tới, ủy khuất khóc lớn. Cô gái vô cùng khó chịu, bất quá cao hứng vẫn chiếm đa số, vuốt ve con trai của nàng giống như là đang vuốt ve bảo vật tưởng đã mất đi nay tìm lại được. Đứa trẻ có mẹ thật hạnh phúc. Ôn Uyển nhìn thấy cảnh này cảm thấy vô cùng hâm mộ, mình hai đời cũng không nhận được sự thương yêu của mẹ, đời trước chỉ hưởng thụ được một ngày tình thương của mẹ, sau đó lưu lại bóng ma vĩnh viển không phai mờ, những thứ đó đều là tiếc nuối của nàng. Ôn Uyển hướng cô gái phúc lễ, lúc trước bởi vì Thuần Vương phủ cùng Bình phủ có ân oán, nàng tự nhiên cũng không chủ động đi tiếp cận họ. Đây là lần đầu nàng nhìn thấy Thuần vương phi. “Ôn Uyển, cám ơn cháu, nếu không có cháu, mợ cũng không biết Hiên nhi của mợ sẽ như thế nào nữa?” cô gái cảm kích nói. Ôn Uyển lắc đầu, tỏ vẻ, chỉ cần vương phi không nghi ngờ cháu có lòng bất chính là tốt rồi, là thế tử có vận khí tốt, cho dù không có nàng, cũng sẽ có người khác cứu giúp . “Quận chúa làm sao cứu được thế tử gia?” Một vú nuôi thiếp thân ở bên cạnh Thuần vương phi hỏi. Ôn Uyển lườm cái xem thường, thật đúng là có chuyện. Nàng nói tên lừa đảo kia chính là người đã đem mình bán cho bọn buôn người, cho nên khi nhìn thấy hắn, nàng khẳng định hắn lại đang làm chuyện xấu. ”Làm sao lại trùng hợp như vậy?” Vị vú nuôi đó không tin hỏi. Ôn Uyển vừa nhìn, lập tức xoay người trở về phòng, để cho Cổ ma ma tiễn khách. Mặt người kia lập tức đỏ lên. Vương Phi cũng rất kịp thời nói xin lỗi với Ôn Uyển. Bất quá vẫn rất nhanh, đem con trai bảo bối của nàng mang về. Ôn Uyển cảm thấy người tốt thật đúng là không dễ làm, cứu người, còn bị các nàng nghi ngờ, cái thế đạo gì đây. Tại sao số của mình lại không tốt như vậy, nếu không phải Triệu vương tâm hoài bất quỹ (lòng dạ bất chính, không ngay thẳng, có âm mưu ), nói không chừng, mình đã đi đầu thai rồi Ôn Uyển làm sao cũng không nghĩ tới, trong tương lai, nàng sẽ cùng đứa trẻ hư đốn chỉ biết khóc nhè này, sinh ra nhiều chuyện gút mắc như vậy. Sau này, nàng cũng chỉ biết cảm thán, rất nhiều chuyện đều không có nếu như, nếu có nếu như, nàng sẽ không cùng đứa nhỏ ăn mặc phú quý này dính líu ân tình. Tào gia: “Nương, nhi tử không muốn đính hôn với quận chúa Ôn Uyển kia, hôm nay, con gặp nàng, lớn lên không đẹp, người còn rất xấu.” Bé trai xinh đẹp làm nũng nói. Nguyên thị rất kỳ quái, chờ nghe con trai kể lại những điều đã thấy trên đường, ánh mắt lập tức sáng lên. Ngày đó, mặc dù trượng phu đã nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn chưa ưng ý lắm, vẫn chần chờ, chưa chịu đi vào cung. Chần chờ mấy ngày nay, nay nghe nhi tử nói như thế, rốt cục cũng buông lỏng, hỏi thử xem đã có chuyện gì xảy ra. “Tụng Nhi, con sai lầm rồi. Vốn là Nương còn do dự, nhưng nghe con nói như thế, ngược lại nương càng muốn cưới nàng về làm vợ cho con.” Tào Tụng nghe thế, rất mờ mịt. Tại sao nương không nói Quận chúa kia là một cô gái hư, không có một chút lòng đồng tình, lại còn muốn làm mai cho mình? Tại sao mọi chuyện đều trái ngược vậy? “Đứa nhỏ này, nếu con có được một nửa tâm tư nhanh nhẹn như Quận chúa, nương đã yên tâm rất nhiều. Hiện tại, nương rốt cục hiểu, cha ngươi tại sao muốn nương hỏi cưới Quận chúa Ôn Uyển cho con làm vợ.” Nguyên thị cảm thán, vẫn là ánh mắt của lão gia cùng cô tổ mẫu độc đáo. Tào Tụng vô cùng kỳ quái nhìn mẹ của mình. “Nếu Quận chúa đã cho nàng kia hai mươi lượng bạc, điều đó chứng minh Quận chúa có lòng đồng tình, không muốn nàng kia làm nô tỳ, thì lại càng chứng minh Quận chúa là một người tốt” Tào thị nhìn con trai, thấy bộ dáng hắn vẫn không hiểu, tiếp tục nói. “Con thử nghĩ xem, Quận chúa đã nói không cần báo ân, nhưng tại sao nàng kia lại sống chết quấn lấy Quận chúa không tha? Tại sao được làm một người dân hiền lành, lương thiện không làm mà lại muốn làm nô tỳ? Con nhớ lại xem, lúc ấy có phải y phục Quận chúa mặc trên người rất hoa lệ hay không?” Nguyên thị từ từ chỉ dẫn, sau đó để cho con trai của mình tự suy nghĩ. Tào tụng cúi đầu suy nghĩ kỹ một hồi. “Nương, người muốn nói, cô gái kia tham phú quý, chứ không phải thật lòng muốn hồi báo ân tình của Quận chúa Ôn Uyển.” Tào Tụng có chút không tin nói. “Nếu quả thật nàng kia là một cô gái có chí khí, khi nghe Quận chúa nói như vậy, thì phải cảm kích mới đúng, chứ không phải là dây dưa không tha. Hơn nữa, nàng kia nếu là một người tự lập, mười lượng bạc đã đủ để chôn cha của nàng, còn dư lại mười lượng có thể tự dàn xếp cuộc sống của mình sau này. Làm người đứng đắn không phải sung sướng hơn làm nô tỳ sao? Tại sao nhất định muốn làm nô tỳ? Có đôi khi nhìn người, nhìn chuyện không thể chỉ nhìn bên ngoài.” Nguyên thị chỉ dạy dần dần. Tào Tụng cúi đầu suy nghĩ thật lâu. “Không đúng nha? Cô tổ mẫu nói Quận chúa Ôn Uyển lớn lên phấn điêu mày ngọc, rất khả ái. Tại sao con thấy nàng rất xấu xí?” xem ra, mình phải đi nhìn lại lần nữa. Tào Tụng đỏ mặt, cúi đầu nói, cũng không phải lớn lên rất khó nhìn. Trong lòng nói thầm, nhưng không đẹp mắt bằng mình. Nguyên thị nghe được lập tức cười, Quận chúa học thức tài tình, phẩm hạnh đoan chính, quan trọng nhất là còn biết nhìn người, lại thông minh lanh lợi. Bà ta lập tức đi nộp tấm bảng xin tiến cung. Bình gia: “Quận chúa, Đại phu nhân gọi người qua đấy, có một cô nương quỳ gối trước cửa lớn, nói muốn báo đáp ân tình của ngươi” Hạ Ngữ cúi đầu nói, chuyện này, xem Quận chúa làm sao bây giờ. Ôn Uyển nhìn Cổ ma ma, Cổ ma ma bị nàng nhìn trong lòng lúng túng. Hỏi, có chuyện gì sao? có phải hay không có vấn đề gì? Ôn Uyển gật đầu. Cổ ma ma kỳ quái nhìn Ôn Uyển, nô tỳ chỉ hỏi người, trên người của nô tỳ có phải có vấn đề gì hay không? Chỗ nào không ổn? Tại sao người lại nhìn nô tỳ như vậy? Bà ta rất bình thường mà. “Người nói cô nương này có vấn đề?” Ôn Uyển gật đầu. Tại sao lại có loại người bám dai như đĩa thế này, không thành vấn đề, ta không tin không thể làm gì cô. “Nghĩ lại, thật sự có chút không đúng. Nàng ta hình như là vì Quận chúa cho nên mới tới, nhưng nàng ta có mưu đồ gì với Quận chúa?” Ôn Uyển suy nghĩ một chút, liền nhớ đến Trịnh vương. Ôn Uyển vừa tức vừa giận, để cho Hạ Ngữ truyền lời, nếu như nàng ta thật sự nhất định phải vào phủ, nói cho nàng ta biết, trước tiên để cho nàng ta ký văn tự bán mình, sau đó liền bán nàng ta vào kĩ viện đi, đúng là thứ không tốt lành gì! Không nghĩ tới nữ tử này, cuối cùng vẫn tiến vào Bình phủ. Hứa phu nhân vốn muốn bán nàng cho kĩ viện, nhưng nàng kia vừa nghe những lời Ôn Uyển truyền tới…, lập tức không muốn ký văn tự bán mình, nhưng lúc đi ra đến cửa, lại bị Tam gia coi trọng. Tam gia nhìn đại cô nương người ta lớn lên thanh tú, xinh đẹp, lại cố tình quyến rũ mình, lập tức xương cốt liền mềm nhũn. Tam gia liền nói với Hứa phu nhân, mình muốn người này, Hứa phu nhân cũng không phản đối. Tam gia thuận tay rước người vào phủ, tối hôm đó lập tức hợp phòng, ngay thứ hai liền phong nàng làm di nương. Trong người Tam phu nhân vốn có ba phần bệnh, bây giờ lại thành chín phần bệnh, bị triệt để tức giận, nàng cảm giác mình bị bạn bè xa lánh. Đến khi nghe được chân tướng sự thật, liền nguyền rủa Ôn Uyển là sao chổi. Ôn Uyển nghe, dở khóc dở cười, tình huống này cùng mình có quan hệ gì, coi như mình không nên làm người tốt, nhưng việc này là do Tam gia ham mới mẻ, liên quan gì tới mình. “Quận chúa, nô tỳ đoán chừng, cô nương này có lẽ không phải là thám tử. Nhất định là loại người tham vinh hoa phú quý, bằng không tại sao lại đi quyến rũ Tam gia. Sau này, người vạn lần không thể tiếp tục làm chuyện như vậy nữa, có nhiều người, cũng bởi vì nhất thời mềm lòng mà dẫn sói vào nhà, chôn vùi nhân duyên của mình.” Cổ ma ma tận tình khuyên bảo. Ôn Uyển tỏ vẻ đã hiểu rõ. Có hai lần dạy dỗ nghiêm trọng này, sau này có đánh chết nàng, nàng cũng sẽ không chõ mồm vào chuyện của người khác. Cho dù muốn xem náo nhiệt, cũng phải đứng xa xa mà nhìn. Tào gia: “Cái gì? Hoàng thượng không đồng ý” Nghe được lời nói của trượng phu…, Nguyên thị có chút không tin hỏi lại. Vốn dĩ chuyện cưới hỏi này mình đã rất miễn cưỡng rồi, hoàng thượng lại còn không đồng ý. “Nương nương bên kia còn chưa truyền tin tức đến, tại sao hoàng thượng lại nói chuyện này với chàng. Chẳng qua Ôn Uyển chỉ là con gái của công chúa, chứ đâu phải là công chúa ( Ý của bà này là Ôn Uyển chỉ là quận chúa chứ không phải là công chúa. Quận chúa thì thân phận thấp hơn nhiều so với công chúa.), Tụng nhi nhà chúng ta dư sức xứng đôi với nàng, với lại cuộc hôn nhân này là do nhà chúng ta lên tiếng trước, thì sau này nhất định sẽ đối xử tốt với Quận chúa. Một cộc hôn sự tốt như vậy, tại sao Hoàng thượng lại không đáp ứng?” Nguyên thị có chút kỳ quái hỏi . Chuyện cưới xin của Quận chúa vốn không nghiêm khắc giống như của Công chúa. Chỉ cần có người người thích hợp, thì đính hôn từ nhỏ cũng là chuyện thường tình, rất nhiều Quận chúa đều như vậy. “Hôm nay Hoàng thượng nói chuyện phiếm với ta, người nói ta có một nhi tử giỏi, bảo ta nên bồi dưỡng cho tốt, tương lai nhất định sẽ trở thành trụ cột của quốc gia. Mặc dù không nói rõ, nhưng người đã rất uyển chuyển cho ta biết, Quận chúa còn nhỏ, muốn đính hôn, phải đợi nàng lớn một chút rồi mới bàn đến. Còn về việc có thể thành hay không thì phải xem Tụng nhi nhà mình, tương lai có thành tài hay không. Ta cũng không nghĩ tới, Hoàng thượng lại để ý Quận chúa Ôn Uyển như vậy.” Tào Thượng Thư lắc đầu . Nguyên thị lắc đầu nói, vậy thì phải đợi rồi, nhưng trong lòng lại rất mất hứng. Tụng nhi của nàng phải cưới một người câm, nàng đã rất miễn cưỡng, không nghĩ tới Hoàng thượng còn không đáp ứng, khiến nàng bị mất mặt. Con trai của nàng đã cự tuyệt biết bao nhiêu đứa con gái tốt của các nhà quyền quý khác. Duy nhất một lần làm mai thế nhưng lại bị cự tuyệt. Khi người của Bình gia nhận được tin tức, một số người tiếc hận, còn phần lớn lại rất cao hứng. Nếu Ôn Uyển có môt mối hôn sự tốt như vậy, thì thật là thiên đại phúc khí. Thanh San vốn muốn chế giễu Ôn Uyển một phen, đáng tiếc lại không chịu nhìn lại bản thân mình. Không biết tại sao, Tào gia vì đứa con trai thứ ba, hướng Hoàng thương cầu hôn, lại bị hoàng thượng uyển chuyển cự tuyệt. Ý của người là chờ Tào Tụng lớn hơn một chút, tương lai công thành danh tội, mới có thể đem Ôn Uyển gả cho hắn. Rất nhiều người đều rối rít than thở, Ôn Uyển đúng là tốt số, mối hôn sự tốt như vậy, đại khái là ván đã đóng thuyền ( mọi chuyện đã định rồi, không thể thay đổi được ) rồi. Ôn Uyển nghe thấy không khỏi buồn cười, chỉ cần nàng không phải đính hôn, người khác muốn nói gì, nàng cũng không quản được. Bất quá, bên phía ông cậu truyền đến tin tức, muốn nàng đi gặp tiên sinh, người đó đã trở về, nên muốn Ôn Uyển ngày mai đi gặp hắn. Ôn Uyển vô cùng cao hứng, rốt cục không cần ngày ngày buồn bực ở chỗ này.