Trùng Sinh Chi Phúc

Chương 105 : Áy náy

Ngày đăng: 13:51 30/04/20


Thoại âm vừa rời đã thấy Gia Luật Hy một thân cẩm bào đạm tử sắc, đầu mang kim quan xuất hiện trước mắt mọi người. Quý khí sẵn có trên người hắn, nay lại vì tóc búi cao toàn bộ mà mị người vô cùng, lại thêm đôi phượng mâu hẹp dài màu hổ phách cùng làn mi cong vuốt dưới đôi mày kiếm, quả thực không biết nên dùng từ nào để diễn tả cho được.



Phạm thị lập tức đứng lên, phúc thân hành lễ: “Tiện thiếp gặp qua thất điện hạ.”



Gia Luật Hy nhìn thấy Niên Khai Điềm tỉnh tâm trạng không khỏi cao hứng, nhưng khi thấy được Phạm thị, hắn hơi cau mày lại rất nhanh đôi mày kia lại giãn ra. Nữ nhân này lại là ai, vì sao lại vào nơi này của hắn? Hắn thập phần xác định rõ ràng Điềm Điềm không quen biết nàng. Trong cung này quá nguy hiểm rồi, người không quen không biết nói tiến liền tiến nói đi liền đi, sao không có chút an toàn gì hết.



Hắn chỉ nói một từ ‘miễn’ sau lại bước đến giường ngồi xuống bên mép, đưa tay lên tham dò ôn độ trên trán của Niên Khai Điềm ân cần hỏi: “Nàng cảm thấy thế nào rồi?” Mặt của nàng vẫn hồng vẫn nóng, nhưng nhìn qua rất khả ái, hoàn toàn khác với biểu tình lạnh lùng nàng thường cho hắn xem.



Niên Khai Điềm bị tràng khí này làm cho đầu choáng váng, vốn là đầu vẫn còn rất đau nay lại thêm loạn. Mắt nàng đảo đi tránh nhìn Gia Luật Hy, mặt cũng quay sang một bên: “Không sao nữa rồi.”



“Nóng như vậy, âm thanh còn khàn chứng tỏ cổ họng còn sưng to, sao gọi là không sao được, vẫn mau dùng hết cháo rồi nghỉ ngơi mới tốt.” Hắn đưa tay đặt lên chen cháo vẫn chưa ăn qua bao nhiêu muỗng mà cau mày nói: “Cháo cũng nguội cả rồi.”



Chỉ một câu hai cung nữ lập tức nghe ra được trách cứ, bọn họ lập tức quỳ xuống nói.



“Nô tỳ lập tức cho đun lại lần nữa.”



“Mang xuống đi.” Gia Luật Hy nhàn nhạt nói một câu, lại nâng mắt nhìn Phạm thị đang bị bỏ quên đứng đó nhìn mình không chớp mắt. Ánh mắt của hắn không chút gợn sóng lại chậm rãi nheo lại đánh giá nữ nhân trước mắt.



Phạm thị đọc ra được hắn là hỏi nàng ‘ngươi là ai’ vì vậy lại phúc thân nói: “Tiện thiếp là lương viện của thái tử điện hạ, hôm nay nghe Niên cô nương mang bệnh nên đến đây hỏi thăm.”



“Phu nhân có lòng.” Gia Luật Hy hơi gật đầu, chỉ là hắn không thích ánh mắt kia của Phạm thị vì vậy âm thanh có chút lãnh: “Lúc nãy bổn điện hạ nghe nói phu nhân rất ngưỡng mộ nàng, chẳng hay có phải cũng muốn trèo lên giường của bổn điện hạ?” Hắn là học hỏi Gia Luật Cẩn lúc sáng. Thấy được dáng vẻ cung kính cùng sỡ hãi của Bạc thị lúc sáng, vì vậy hắn mới mang ra áp dụng với Phạm thị.



Phạm thị lạnh cả người phịch một tiếng quỳ trên đất, “Tiện thiếp không dám, điện hạ thỉnh tức nộ.”
Mặt của Niên Khai Điềm đỏ bừng ở dưới phong mão, nàng tựa đầu vào vai Gia Luật Hy để người nghĩ bản thân đã ngủ cũng tốt. Hiện nàng không tiên gặp người nào cả đâu. Chính vì như vậy Bạc thị vẫn chưa nhìn thấy được dung mạo của nàng.



“Hoàng tẩu có thể đi rồi.” Gia Luật Hy nhẹ giọng nói một câu với Bạc thị.



“Ân.” Bạc thị cười khẽ.



Gia Luật Hy thấy nàng không có cự tuyệt lòng hắn cũng đập rộn, đầu hơi cúi túng sủng nói một câu: “Sau thành thân ta cũng bế Điềm Điềm về tân phòng như vậy được không?” Tuy là câu nghi vẫn nhưng hắn hoàn toàn không hy vọng Niên Khai Điềm đáp lại, mà khẩu khí kia lại mang chút gì đó để người không thể cự tuyệt.



Tuy âm thanh nhỏ nhưng trong đêm vắng, Bạc thị cùng Phạm thị lại nghe nhất thanh nhị sở, nên hách thêm một lần. Bạc thị không muốn để Phạm thị biết quá nhiều, liền quay sang Phạm thị mà thị uy: “Phạm lương viện cũng nên trở về rồi, đừng để điện hạ thấy được ngươi trong thời gian cấm túc lại ở nơi này.”



“Vâng, vậy tiện thiếp cáo lui.” Phạm thị giận không chỗ phát tiết vẫn phải nén lại phúc thân tiễn Bạc thị cùng Gia Luật Hy xong mới xoay người rời đi. Đợi đó, nhục nhã hôm nay nàng nhất định sẽ trả lại.



Bạc thị vừa đi vừa nói: “Niên cô nương thật có phúc khí, hoàng đệ cũng quá sủng nàng rồi.”



“Nàng ngủ rồi, hoàng tẩu khen nàng cũng chẳng nghe được.” Hắn nghe được tiếng tim nàng đập rộn, nghe được hô hấp khẩn trương của nàng, nhưng thấy nàng không đáp liền biết nàng muốn gì, vì vậy mới nói ra câu này.



Chỉ thấy Bạc thị khẽ gật đầu, “Hoàng đệ an tâm để nàng ở lại chỗ bổn cung là được.”



“Ân.”



Đến phòng, Gia Luật Hy cẩn thận đặt Niên Khai Điềm xuống giường, muốn cởi áo khoác giúp nàng lạ phát hiện nàng túm rất chặt. Bất đắc dĩ, hắn đắp chăn cho nàng xong, kéo sa liêm xuống rồi cùng Bạc thị ra ngoài. Vốn muốn cùng nàng nói thêm vài câu, nhưng lúc nãy lỡ nói dối nàng ngủ rồi, vì vậy đành rời đi thôi.