Trùng Sinh Chi Phúc

Chương 19 : Con mắt đáng hận

Ngày đăng: 13:50 30/04/20


Sáng nay trời chưa sáng Niên Khai Điềm đã rời khỏi Điềm viên nhưng lại không để Thước nhi theo cùng mà đến tìm Lương Tuấn Hy. Trùng hợp lại thấy được huynh đệ hắn là giờ này xuất môn. Đi sớm như vậy về lại trễ trách không được nàng tìm mãi vẫn tìm không được hắn.



“Mấy hôm nay ngươi đi nơi nào vì sao ta tìm mãi vẫn không tìm được a?”



Lương Vân Kha rất không giải thích được, nàng mang ngọc bội Hứa Bộ Nam tặng bên thắt lưng lại đến quan tâm đại ca của hắn. Nàng đây là muốn làm gì? Cũng may đại ca không thấy thôi, nếu thấy sợ là sẽ đau lòng chết mất.



Hắn bước lên trước chấp tay nói: “Đại tiểu thư, chuyện lần trước là ta không đúng, ta hướng người bồi tội.” Dù gì đáp ứng với đại ca rồi, muốn hay không cũng phải thực hiện, đó là còn chưa nói đến bản thân hắn cũng cảm thấy mình có chút quá đáng.



“Được rồi được rồi.” Niên Khai Điềm cũng quên mất chuyện này từ lâu rồi, nàng xua xua tay hướng mắt nhìn Lương Tuấn Hy đợi câu trả lời.



Lương Tuấn Hy tiến lên hai bước vẻ mặt ôn nhu lại có chút vui mừng hỏi: “Điềm Điềm nhớ ta?” Hắn cũng nghe nói nàng đến tìm hắn mấy lần chỉ là không có thời gian đến gặp nàng a. Thời gian trôi qua nhanh mà ngoại trừ manh mối lần đó vẫn chưa tìm được manh mối khác.



Một câu của hắn khiến Niên Khai Điềm chinh lăng nửa ngày trời hồn không về được thể xác. Nàng có nhớ hắn sao, không, không có, nàng chỉ là lo lắng mình hại hắn bị oan mà thôi.



“Nói bậy, làm sao có thể.” Nàng trừng mắt Lương Vân Kha đang nhìn chằm chằm mình. Cũng may Lương Tuấn Hy không nhìn thấy nếu để hắn biết nàng ngượng ngùng thì không biết mang mặt giấu đi nơi nào mới tốt.



“Vậy nàng làm sao thức dậy sớm mà đến đây?” Lương Tuấn Hy tiếp tục truy vấn, hắn muốn nghe nàng nói nàng nhớ hắn. Tuy nhìn không thấy thái độ của nàng, âm thanh của nàng lại quyết đoán chỉ là trái tim kia đang bán đứng nàng rồi, nàng còn muốn lừa hắn sao.



“Ta...a...”Niên Khai Điềm chớp chớp mắt nhìn xung quanh, đầu óc đảo lộn một cái liền nghĩ ra được một kịch bản nói dối. Hai tay giơ lên cao vờ vươn người, xoay xoay hông: “Ta ngủ không được nên dậy sớm tản bộ thôi, là trùng hợp đi ngang qua đây gặp được ngươi.”



Mặt của Lương Vân Kha triệt để đờ đẩn, rõ ràng cố ý đến đây lại còn bảo là trùng hợp. Thước nhi cũng không có theo cùng cơ mà. Chỉ là nàng vì sao phải làm như vậy, nàng không biết như thế sẽ khiến đại ca hắn hy vọng càng nhiều sao?



Lương Tuấn Hy lắc đầu cười khổ, bất quá hắn cũng không có vạch trần nàng: “Vậy ta cùng nhị đệ xuất phủ đây, nàng tiếp tục tản bộ đi.” Hắn biết nàng nhất định theo cùng.
Lần đầu tiên hắn cảm thấy chán ghét con mắt này, nó khiến hắn không thể bảo vệ nàng, không thể đến chỗ nàng càng làm hại nàng ngã xuống như vậy.



Niên Khai Điềm thở phào một hơi: “Không sao, không cần khẩn trương như vậy.” Nàng đứng lên đặt lại bình hoa lên giá trưng bày rồi vươn tay nắm lấy cổ tay trái của hắn: “Ta ở nơi này.”



Tay phải của hắn đưa tới, muốn đặt lên tay nàng rồi rất nhanh liền rút lại: “Nàng bị thương nơi nào? Để ta xem một chút.” Hắn khẩn trương muốn xem nàng nhưng lại không dám chạm, đây là điều khiến hắn khó chịu nhất, hắn nhìn không thấy nàng.



“Ở khuỷu tay, chút nữa trở về xoa rượu thuốc liền không sao nữa.” Niên Khai Điềm vừa nói vừa kéo hắn trở về bên nhuyễn tháp, ấn hắn ngồi xuống. Nhìn thấy cái trán sưng đỏ kia khiến nàng phì cười: “Ngươi tự lo cho mình trước đi.”



“Ta không sao.” Lương Tuấn Hy cảm nhận được nhuyễn tháp động cũng biết nàng ngồi bên cạnh mình nên tâm trạng có chút an tĩnh hơn lúc nãy, “Vậy hồi phủ ta thay nàng thoa rượu thuốc được không?”



“Không cần.” Niên Khai Điềm xoa xoa khuỷu tay từ chối. Đó là khuỷu tay, nàng làm sao để nam nhân khác chạm vào được.



Lương Tuấn Hy cũng cảm thấy bản thân vừa nói ra lời không nên nói nhất thời nuốt một ngụm nước bọt xuống cổ họng. Hắn là lo lắng cho nàng nên ăn nói không có suy nghĩ, đổi lại là nàng của lúc trước, nhất định lại chỉnh hắn một trận nữa.



Hắn đưa tay xoa xóa cái trán của mình, sao hắn lại có thể quên nơi này không phải là Niên phủ được chứ. Bản thân bị thương đã đành còn hại cả nàng nữa, hắn thật đáng chết.



Niên Khai Điềm nhìn bộ dáng như tiểu hài tử phạm lỗi mà nhăn mặt của hắn liền tủm tỉm cười. Sao trước giờ nàng sẽ không phát hiện ra hắn cũng có mặt đáng yêu như vậy a!



—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—



Cuối cùng web cũng sắp up xong, hôm nay 20/10 tạm thời ta up thêm chương, chúc các nàng xem