Trùng Sinh Chi Phúc

Chương 22 : Mất hết uy tín

Ngày đăng: 13:50 30/04/20


Đến tối, Lương quản gia cùng Hoa nhũ nương về đến viện thấy Lương Tuấn Hy rất lạ. Ống tay áo bên trái xắn cao mà làm việc chỉ bằng một tay, Hoa nhũ nương đau lòng chạy đến hỏi: “Tay ngươi lại làm sao? Mau để cha ngươi xem một chút.”



Lương quản gia vội vã ôm dược sương đến chỗ hắn. Tay còn chưa chạm vào tay trái của hắn đã thấy hắn kéo tay trái gần đến lồng ngực, tay phải cản phía trước tay trái bảo vệ cẩn thận không cho bất kỳ người nào động chạm.



“Nhi tử không sao, cha nương không cần lo lắng.”



Lương Vân Kha ngồi gần đó khép hờ mắt nhìn ba người không có tiền đồ kia, tốt bụng mở miệng giải thích: “Nơi đó đại tiểu thư từng động qua.”



Lúc nãy mọi người lo chuyện của Lý Sử Thành nên không để ý thôi, còn hắn thì khác. Hắn phải đưa đại ca trở về nên lúc ở ngoài phố đã thấy được đại ca rất là bảo vệ cổ tay trái cứ như hương khí cùng ấm áp còn động bên trên vậy.



Chỉ là phu thê Lương gia lại hiểu sai, mỗi người một câu càng thêm lo lắng, thay phiên nhau truy vấn.



“Đại tiểu thư nàng...nàng đã làm gì ngươi nha?”



“Bị bẻ cổ tay?”



“Không có.” Lương Tuấn Hy cẩn thận chừa ra một khoảng cách để lộ cổ tay trái hoàn mỹ không tỳ vết của mình ra chọn cha nương hắn xem: “Nàng chỉ là giúp nhi tử xuống lầu nên có chạm đến.” Nói đến đây không chỉ mặt cùng tai mà cả cổ cũng bạo hồng, âm thanh cũng thể hiện lúng túng.



Nơi này thơm quá, không rửa nữa.



Phu thê Lương gia nghe xong lại nhìn thấy biểu tình kia, cả hai không hẹn cùng thở phào đứng lên. Bọn họ chính là vẽ rắn thêm chân nha.



Ngày kế tiếp,



Toàn Lan Châu rất nhanh đều biết được chuyện xấu của Niên gia tiêu cục, nên số lượng khách nhờ áp tiêu cũng giảm đáng kể. Bạc chi ra thì nhiều mà bạc thu vào lại hầu như không thấy, hiện chống đỡ tiêu cục chỉ là nhờ vào tửu lâu nhỏ là của hồi môn của Khúc thị mà thôi.
Mặt nàng nhăn lại thành một đoàn lại lắc lắc đầu bày vẻ khó hiểu. Còn chưa nói đến không biết hắn chạy đến đây tìm nàng để làm gì nữa, chớp mắt một cái liền quay lưng chạy. Thần kinh thật mà!



-



Sáng hôm sau, Thước nhi mang chậu nước nóng tiến phòng, khi ánh mắt nàng chạm đến dung mạo của Niên Khai Điềm thì hoảng hốt ‘a’ một trận. Tay cầm chậu nước cũng vì hoảng mà buông lỏng. Chậu nước rơi tự do, đập xuống nền tạo thành tiếng động âm vang, nước vang tung tóe lên, có vài giọt phất đến mắt có Niên Khai Điềm.



Niên Khai Điềm tức giận, đưa tay lau qua mặt rồi ngồi dậy quát: “Nha đầu này, ngươi muốn dọa chết ta sao?” Đêm qua cả người ngứa ngấy ngủ không được, hôm nay muốn dậy trễ một chút cũng không xong.



“Tiểu...tiểu thư...mặt...mặt của ngươi a.” Sắc mặt của Thước nhi trắng bệnh không có một chút máu, mở to mắt nhìn tiểu thư nhà mình bị biến dạng.



Niên Khai Điềm đưa tay sờ sờ mặt, cảm xúc truyền đến khiến nàng bấn loạn. Làn da vốn lán mịn của nàng hiện lên sần sùi: “Gương, mau mang gương đến đây.”



Đường nhìn nhất đổ, làn da trên cánh tay bị nhiễm một mảnh hồng li ti, sờ vào, cảm giác y hệt trên mặt. Khi nhìn vào gương đồng nàng hoảng hốt hất đi, lời nói dường như lạc đi rất nhiều: “Mau, mau gọi Lương Tuấn Hy đến cho ta.”



Không hiểu vì sao người đầu tiên xuất hiện trong đầu nàng, chính là hắn, Lương Tuấn Hy. Mà hiện tại nàng cũng chẳng có thời gian để tìm hiểu đều đó nữa rồi, dung mạo của nàng mới quan trọng nhất.



Thước nhi vội vã ly khai viện. Niên Khai Điềm một mình ở trong phòng nhìn nước cùng mảnh vỡ của gương đồng rơi đầy đất. Trên đó nhìn thấy được nhan sắc của bản thân hiện tại khiến nàng sợ hãi. Xoay người cả người chui vào trong chăn, run rẩy run rẩy.



Lương Tuấn Hy chính là tối qua đã phát hiện dị trạng. Cổ tay bị nàng chạm cũng bị ngứa và xuất hiện bệnh trạng y hệt nàng. Thế nên sáng sớm đã mang theo dược sương tiến đến Điềm viên.



Thước nhi vừa chạy ra ngoài đã thấy Lương Tuấn Hy bước đến. Nàng gấp gáp nói không thành lời: “Hy ca, mau, mau đến xem tiểu thư, nàng...”



Lời có chưa dứt chỉ cảm thấy có trận gió lướt qua người, ngẩng đầu lên nào còn thấy bóng dáng của Lương Tuấn Hy. Hắn...hắn làm sao có thể di chuyển nhanh như vậy a? Chỉ là không có thời gian nghĩ nhiều nàng trực tiếp quay người chạy vào bên trong.