Trùng Sinh Chi Phúc

Chương 29 : Dạo kinh thành

Ngày đăng: 13:50 30/04/20


Hứa Bộ Nam nằm xuống không lâu Niên Khai Điềm liền đứng dậy rời đi. Nàng vừa mở cửa đã thấy Lương Tuấn Hy đứng ở đối diện cách mình chưa đầy ba bước chân, bên cạnh hắn còn có Lương Vân Kha.



“Các ngươi vì sao còn chưa nghỉ ngơi?” Thu hồi kinh ngạc của mình, nàng vừa xoay người đóng cửa lại vừa hỏi.



“Ta không yên tâm nàng.” Lương Tuân Hy như thật mà đáp. Hắn thực sự không an tâm nàng, sợ nàng thụ khi dễ.



Niên Khai Điềm bĩu môi hơi cúi đầu. Hứa Bộ Nam bị thương thành như vậy rồi a, làm sao có thể làm gì nàng được cơ chứ. “Lúc nãy, ta có chút thô lỗ, làm việc không có chú ý đến ngươi, thật xin lỗi.” Dù gì cũng là lỗi của nàng, tuy hắn không nói cũng không có nghĩa là nàng không áy náy.



Lương Vân Kha nghe được thì tâm tình hòa hoãn lại không ít. Xem như nàng vẫn còn có chút lương tri, còn biết đại ca hắn vì nàng khổ sở như vậy.



Lương Tuấn Hy còn chưa mở lời thì đã nghe nàng nói: “Được rồi, ta trở về phòng nghỉ ngơi, ngươi cũng nghỉ ngơi đi.” Nàng nói xong cũng không nhìn bọn hắn nữa, nhấc chân trở về phòng của mình.



Nhìn nàng rời đi hai huynh đệ Lương gia cũng trở về phòng.



Vừa trở lại phòng Niên Khai Điềm đã nhìn thấy Thước nhi nằm ôm lấy gối nhỏ trên nhuyễn tháp ngủ ngon lành. Bên khóe miệng còn thấy rõ có vệt nước bọt chưa khô nữa chứ. Nàng nhếch môi cười, trách không được Lương Vân Kha lại so sánh nàng ta với heo rồi.



- --Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển---



Đến sáng mọi người lại tiếp tục lên đường, do Hứa Bộ Nam bị thương nên được đặt cách ngồi lên trên xe đẩy bên cạnh rương tang vật. Suốt chặn đường đi, Niên Khai Điềm vô cùng chiếu cố hắn. Lương Tuấn Hy biết lại xem như không biết, chỉ điềm đạm cưỡi ngựa mà thôi.



Không qua bao nhiêu này, cuối cùng cũng tiến vào kinh thành. Niên Khai Điềm ngồi trên ngựa nhìn dòng người tấp nập ra vào đi lại trong kinh thành mà lòng vô pháp trấn định. Đã hai đời rồi, lần đầu nàng đến đây, càng là lần đầu nhìn thấy thành trì phồn hoa đồng đúc như vậy.



Hiện tại trong mắt của nàng cũng chỉ có mỗi kinh thành hoa lệ, còn Hứa Bộ Nam sớm bị nàng ném ra sau ót rồi. Tròng mắt liên tục đảo, đầu liên tục xoay hiếu kỳ với mọi thứ hệt như một tiểu hài tử lần đầu xuất môn vậy.
“Tại hạ họ Thủy, tên Ảnh Tư, đa tạ cô nương ra tay giúp đỡ. Lúc nãy còn tra không rõ hiểu lầm cô nương thật hỗ thẹn.” Thủy Ảnh Tư cầm quạt ôm quyền lịch sự nói.



Niên Khai Điềm nhoẻn miệng cười, khách sáo: “Chỉ là một cái nhấc tay không có gì lớn lao.” Nàng biết hắn muốn hỏi tên, nhưng nàng là không muốn nói.



Thủy Ảnh Tư thấy nàng không nói hắn cũng không có truy tiếp, chỉ đơn giản đưa ra một lời đề nghị: “Không biết có thể đãi cô nương một bữa xem như tạ lễ hay không?”



“Vậy thì không cần đâu.” Niên Khai Điềm hơi lắc đầu từ chối. Tự nhiên cùng một nam nhân không quen biết dùng bữa, nàng tuy không phải dạng thiên kim khuê các phải kiêng kỵ mọi thứ nhưng cũng không phải hạng nữ nhân tùy tiện như vậy.



Mặt của Thủy Ảnh Tư như có điều suy nghĩ, hơi chau mày lại. Mắt hắn nhìn qua trang phục của Niên Khai Điềm liền hỏi: “Cô nương từ nơi khác tới?”



Niên Khai Điềm quay người đối diện Thủy Ảnh Tư. Hắn thoạt nhìn nho nhã như vậy, nếu là so với Lương Tuấn Hy...nghĩ tới đây nàng tự vỗ đầu mình một cái. Tự nhiên đang yên đang lành nghĩ đến hắn làm gì a, có so cũng phải so với Hứa Bộ Nam mới đúng. Nhưng Hứa Bộ Nam nhìn lại không có nho nhã.



Thấy tiểu thư mình có chút không đúng, Thước nhi ở bên cạnh nhắc nhở: “Tiểu thư, tiểu thư, Thủy công tử đang hỏi ngươi a.” Nói xong nàng lại nặn một nụ cười thay Niên Khai Điềm đáp: “Đúng vậy, chúng ta hôm nay mới đến kinh thành.”



Niên Khai Điềm vì âm thanh của Thước nhi mà hồi thần, không để Thủy Ảnh Tư nói gì thêm, nàng vội nói: “Phụ thân còn đợi chúng ta, không làm phiền công tử nữa.” Nói xong nàng kéo tay Thước nhi vội vã ly khai.



Thủy Ảnh Tư nhìn theo bóng lưng của hai nữ nhân cao giọng nói với theo: “Không biết hai vị ở nơi nào, còn có dịp gặp lại hay không?”



Lúc nãy hiểu lầm người khác khiến hắn có chút áy náy, thế nên giờ đây mới phải hướng người ta bồi tội. Ấy vậy mà người ta lại không cho hắn cơ hội, người ta lại là nữ nhân hắn cũng không tiện đi theo lôi lôi kéo kéo trên đường cái làm mất thể thống được.



Chỉ thấy được tay của Niên Khai Điềm giơ cao vẫy vẫy: “Không có cơ hội gặp nữa đâu.” Thủy Ảnh Tư nhịn không được lắc đầu cười cười.