Trùng Sinh Chi Phúc

Chương 32 : Có tướng phu thê

Ngày đăng: 13:50 30/04/20


Lương Tuấn Hy đa tạ nàng một tiếng rồi cầm đũa lên gắp miếng điểm tâm trong chén đưa lên miệng cắn cực kỳ ưu nhã. Đây là lần đầu tiên nàng gắp đồ cho hắn, bảo hắn không cao hứng làm sao được.



Niên Khai Điềm lần thứ n cùng hắn ngồi ăn nhưng vẫn chưa tiêu hóa được cách ăn của hắn. So với nàng hắn càng giống nữ nhân hơn, cả hai vị đường tỷ muội kia của nàng sợ là cũng so không được với hắn. Trách không được mắt hắn nhìn không thấy vẫn có không ít người đến nói môi.



“Điềm Điềm dùng điểm tâm xong mang ta ra ngoài đi dạo một chút được không?” Ngay lúc Niên Khai Điềm nhìn hắn đến xuất thần thì hắn đột nhiên lại đưa ra đề nghị.



Nàng cũng cảm thấy không có gì nên lập tức đáp ứng. Cũng không phải nàng cùng hắn chưa từng đi dạo trên phố.



Dùng xong, hai người đứng lên chuẩn bị ly khai thì Thước nhi cũng dọn xong phòng bước ra ngoài, nên vội to giọng hỏi: “Tiểu thư, người lại muốn đi đâu a?”



“Mang hắn xuất phủ dạo một chút, làm sao?” Niên Khai Điềm xoay người nhìn Thước nhi. Kinh thành to lớn như vậy nàng còn chưa đi hết, phải biết tận dụng thời gian một chút không nên ở trong phủ này ngây ngốc đợi qua ngày.



“Người mới về lại đi a.” Thước nhi nhăn mặt cụp mắt nhìn đôi chân sắp rã rời của mình. Tiểu thư cũng đi cùng nàng a, vì sao sinh lực lúc nào cũng dồi dào, còn nàng như sắp cạn kiệt đến nơi vậy.



“Ngươi không đi vậy lưu lại đi.” Niên Khai Điềm nói xong nắm tay Lương Tuấn Hy, ở bên cạnh hướng dẫn hắn bước. Viện càng to càng đẹp thì càng nhiều vật trang trí càng dễ vấp ngã, lại nói nơi này rất nhiều bậc thang, nàng đã hứa mang hắn ra ngoài nhất định không bỏ hắn như vậy.



Lương Tuấn Hy cảm thấy tim mình sắp rơi ra ngoài rồi. Lâu rồi nàng cũng không có nắm tay hắn đi như vậy. Hắn hơi dùng lực cầm hồi tay nàng, bày vẻ trấn tĩnh nghe nàng chỉ dẫn.



Thước nhi nhìn thấy một màn mắt trợn to đồng tử như sắp rơi luôn ra ngoài. Khi nào thì tiểu thư cùng Hy ca thận mật như vậy a? Hình như tiểu thư cũng chưa từng nắm tay Hứa sư huynh như vậy đâu.



Nàng vừa định há mồm ra hỏi thì miệng đã bị một cái tay to lớn che lại, chỉ có thể phát sinh vài âm thanh ô ô mà thôi. Xoay đầu nhìn lại, nàng dùng ánh mắt căm phẫn nhất nhìn đối phương. Hai tay dùng sức lôi cái tay to che trên miệng của mình xuống, ra sức cắn một cái thật đau.



Vốn có Lương Vân Kha nghe được âm thanh của Thước nhi lập tức bỏ hết đồ chạy ra ngoài. Ai biết thấy được Niên Khai Điềm nắm tay đại ca, mà Thước nhi lại muốn phá hỏng nên hắn che miệng nàng lại. Lâu lâu mới thấy đại ca vui vẻ như vậy, đương nhiên hắn sẽ không để nữ nhân phá mất.



Đột nhiên bị cắn hắn cũng không dám la to, chỉ cố hít một ngụm khí lạnh rồi rụt mạnh tay về, trừng mắt nữ nhân bên cạnh thân mình: “Giờ ta mới biết, ngươi tham ăn đến nỗi thịt người cũng không tha.”



“Hừ! Ai bảo ngươi dám phi lễ ta.” Thước nhi lấy áo cố sức lau miệng, còn không quên vờ nôn chứng tỏ cắn hắn nàng cũng cảm thấy buồn nôn.
Trong đám người cũng bắt đầu nhìn sang Lương Tuấn Hy, phải nói rất ít người có được dung mạo cùng khí chất như hắn. Thế nên đương nhiên là muốn xem toàn diện để thỏa mãn bản thân rồi. Vì vậy không ít âm thanh vang lên.



Chỉ là có âm thanh của một người để Niên Khai Điềm nghe được rất rõ ràng: “Vị cô nương này là gì của hắn a? Ngươi bảo vệ hắn như vậy là có ý gì?”



Niên Khai Điềm há mồm lại đáp không được câu này. Nàng nên đáp thế nào đây, đến cùng nàng và hắn có quan hệ gì?



“Điềm Điềm, ta tháo ra cho người ta xem là được rồi, không cần khẩn trương như vậy.” Lúc này Lương Tuấn Hy mới lên tiếng. Hắn cũng không hiểu vì sao đám người này lại hiếu kỳ như vậy, bất quá không muốn nàng bị làm khó, hắn tháo ra là được.



Niên Khai Điềm xoay người đã thấy băng che mắt của Lương Tuấn Hy dần trượt xuống, lòng nàng lại có chút chua xót. Không hiểu cảm giác này ở đâu ra, nhưng nàng vạn phần không đành lòng. Thế nên đôi mắt nhắm chặt cùng vết lòi lõm chằng chịt như giun kia vừa lộ va vài giây nàng đã dùng tay thay hắn che lại.



“Các ngươi nhìn đủ chưa?”



Đám người vì âm thanh to lớn hung dữ của Niên Khai Điềm khiến cho bừng tỉnh. Nguyên lai xấu như vậy a. Sau đó mọi người lần lượt giải tán, phụ nhân kia cũng không biết chạy đi chỗ nào rồi.



Lương Tuấn Hy kéo tay nàng xuống, nắm trong lòng bàn tay: “Không cần khẩn trương, vết tích cũ mà thôi, cũng chẳng khiến ta mất đi cân thịt nào.”



Niên Khai Điềm rút tay về, kéo hắn khom xuống gần mình, “Ta giúp ngươi băng lại.” Mùi dược hương từ người hắn bay vào mũi nàng, lại cảm nhận khí tức ấm áp của hắn được trong hơi lạnh khiến mặt nàng đỏ lên không ít.



“Được.” Lương Tuấn Hy đưa dải băng cho nàng, hắn xoay người hơi khuỵu chân xuống để nàng giúp mình. Trời cuối thu se lạnh nhưng sự quan tâm của nàng khiến hắn không cảm nhận được se lạnh đó, nhẹ nhàng nở một nụ cười mỏng nhưng lại ấm như xuân phong.



“Nếu như ngày nào Điềm Điềm cũng tốt với ta như vậy có phải rất tốt không!”



Nghe được âm thanh ai thán của hắn, tay nàng cố sức siết một cái cho bỏ ghét, rồi nắm tay hắn kéo đi: “Lúc nãy là do ta nên ngươi mới bị người khác vu oan, giúp ngươi cũng là chuộc tội thôi, đừng nên nghĩ nhiều.” Nàng phải nhân lúc này triệt tiêu cái suy nghĩ này của hắn đi, sau này nàng gả cho Hứa Bộ Nam hắn cũng không cần bỏ đi nữa.



Lương Tuấn Hy mím chặt môi không nói, tùy nàng kéo mình đi. Mặc kệ nàng là vì cái gì, nhưng hành động lúc nãy của nàng cũng là quan tâm hắn, hắn tin chắc có một ngày nàng sẽ thay đổi, sẽ đáp ứng gả cho hắn.