Trùng Sinh Chi Phúc

Chương 41 : Lừa người dối mình

Ngày đăng: 13:50 30/04/20


Trời chập tối, Niên Khai Điềm cùng Hứa Bộ Nam tung tăng hồi phủ, nàng còn mang không ít đồ về nữa. Sáng sớm hôm nay hắn đã đến tìm nàng, chủ động rủ nàng đi dạo phố nữa chứ. Hắn vốn muốn chiều là hồi phủ nhưng nàng không muốn nên cùng hắn lại chạy ra ngoài Lan Châu một chút mới trở về.



Ai biết khi về đến mọi người trong phủ không thấy đâu, chỉ thấy mỗi Khúc thị vẻ mặt lo lắng ngồi ở chủ vị tiền thính. Nàng nhìn xung quanh một mắt liền hỏi: “Mẫu thân, mọi người đều đi đâu a? Sao tiêu cục đến một bóng người cũng khó tìm thế này?”



“Tuấn Hy không biết đi đâu từ trưa đến giờ không thấy hắn a. Mọi người lo lắng chạy đi tìm rồi.” Khúc thị cau mày liên tục nhìn ra ngoài đại môn. Niên Khai Điềm rời đi thì nàng biết, Thước nhi có nói qua là đi cùng Hứa Bộ Nam, nhưng còn Lương Tuấn Hy, hài tử này chưa từng như vậy.



“Hắn lại không nhìn thấy nữa, thật khiến người lo lắng a!”



Hứa Bộ Nam lập tức nói: “Vậy để đệ tử đi tìm Hy huynh.”



Mặt của Niên Khai Điềm cũng trắng bệch, hắn xảy ra chuyện rồi sao? Làm sao có thể, nơi này hắn thông thuộc như vậy tuyệt không có khả năng đi lạc, vậy liền chỉ có...



“Ta cũng đi!” Niên Khai Điềm bỏ hết đồ trên tay xuống đất xoay người ra ngoài.



Chỉ là Khúc thị nhanh hơn một bước kéo nàng lại: “Ngươi lưu lại đi, nhiều người đi như vậy tin chắc rất nhanh sẽ có tin tức.”



“Sư mẫu nói đúng, để chúng ta tìm là được rồi.” Hứa Bộ Nam cũng không chậm trễ nữa, hắn vội chạy ra ngoài đại môn.



Niên Khai Điềm ở tiền thính đi tới đi lui, vừa đặt mông xuống ghế lại đứng lên. Nàng thực sự không thể nào an tâm được, lúc này nàng mới có chút cảm giác được cái bất an của Lương Tuấn Hy khi lo lắng cho mình. Như nàng lúc này vậy không thấy được hắn, cực kỳ khó chịu.



Không cho nàng đi đại môn, vậy nàng đi hậu môn. Nghĩ vậy nàng nói với Khúc thị, vậy nữ nhi cũng trở về trước, nếu là có tin tức cho người báo là được.” Lúc này đây này biết Thước nhi cũng chạy đi tìm rồi.




“Người làm gì thì tự mình biết, không cần hướng nô tỳ thanh minh.” Thước nhi lập tức đứng lên cách xa Niên Khai Điềm một khoản.



Niên Khai Điềm cầm một hộp yên chi lên dọa: “Còn không mau đi, có tin ta ném ngươi không?”



Thước nhi lập tức ôm mông chạy ra ngoài, trước đó còn lưu lại cho nàng một câu: “Có người không thừa nhận a! Bị nói trúng còn dọa đánh, đuổi người nữa a!”



Mặt của Niên Khai Điềm đỏ lên rõ, nàng đưa tay lên vỗ vỗ mặt của mình cho trấn tỉnh lại. Nàng là người biết rõ hơn ai hết, dối được người không gạt được lương tâm của mình, nàng rõ ràng chướng mắt Lương Tuấn Hy được hâm mộ, thế nên mới giận hắn a.



Nàng còn biết rõ hôm đó do nàng bất thình lình dừng lại hắn mới bổ nhào vào người mình, nhưng lại xem như đó là lỗi của hắn, và mang cái giận kia chuyển đến đây để có lý do giận hắn lâu như vậy. Tất cả đều là nàng tự lừa người lừa mình sao?



Một lần nữa nàng đặt tay lên tâm khẩu, nhắm mắt lại, cảm nhận nhịp tim của bản thân. Sẽ không, nàng nhất định là vì quan tâm bằng hữu bị đám hồ ly tinh khó ưa lừa gạt nên mới có phản ứng như thế này mà thôi.



Đúng! Nhất định là như vậy.



Nghĩ vậy nàng mỉm cười một cái thỏa mái bước đến giường nằm xuống. Chỉ là lăn tới lăn lui vẫn không ngủ được, đầu nàng nhớ lại hình ảnh lúc nãy của hắn, lại nhớ đến câu nói của hắn khiến tâm nàng chợt lạnh.



Nàng xoay người, từ gầm giường lấy ra một chiếc ngoa tử lúc nãy được Lương Tuấn Hy ôm chặt trong người. Do nàng giúp hắn cởi áo choàng cùng ngoại bào bị ướt mới nhìn thấy. Rõ ràng kiểu ngoa tử này giống của nàng, nhưng nàng lại không có đôi ngoa tử kiểu họa tiết này a. Hắn đến cùng là lấy ở đâu?



Nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định đến viện thăm hắn. Có lẽ lương tâm bất an nên lòng hảo tâm mới trỗi dậy a!