Trùng Sinh Chi Phúc

Chương 60 : Tự có ý nghĩ

Ngày đăng: 13:50 30/04/20


Động tác trong tay Lương Tuấn Hy ngừng lại, nhanh chóng xoay người bước đến chỗ Niên Khai Điềm, “Ta đi cùng nàng, được không?”



“Ngươi đi người nào chăm sóc hắn a!” Niên Khai Điềm biết rõ hắn sẽ không yên tâm để nàng đi đâu, thế nào cũng sẽ dính người mà theo cùng cho bằng được. Thế mà còn bày đặt đặt câu nghi vấn, nếu nàng nói không hắn cũng sẽ không đáp ứng đâu.



Đôi mày của Lương Tuấn Hy khẽ chau lại, làm sao có thể vì một người xa lạ mà lưu lại để nàng đi một mình được. “Ta nhờ nhị đệ đến chiếu cố hắn.”



Niên Khai Điềm cười khúc khích, dùng ngón tay chỉ chỉ tâm khẩu của hắn: “Ngươi lưu lại đi.” Người nào có mắt nhìn cũng nhìn thấy được, phu thê Lương quả gia thiên vị hắn rất nhiều, áp tiêu nguy hiểm, nhỡ như có bề gì...



“Điềm Điềm, để ta đi cùng được không? Không theo nàng, ta không an tâm.” Dường như một thói quen vậy, Lương Tuấn Hy nắm lấy tay nàng như mọi lần. Bởi hắn phát hiện, từ sự kiện lần đó, hắn nắm tay nàng nàng cũng sẽ không rút ra, cũng sẽ không nổi giận, thế nên giờ đây hắn cũng không chút đắng đo mà nắm.



Niên Khai Điềm rũ mắt xuống, áy náy cùng buồn bã phủ đầy gương mặt của nàng: “Đừng đối xử với ta tốt như vậy được không?” Nàng không xứng đáng nhận được đâu.



“Làm sao có thể!” Nàng là nữ nhân hắn muốn thú, hắn làm sao có thể không đối xử tốt với nàng được. Nhưng nghe được câu này của nàng, lòng hắn ngập tràn khổ sáp nói không thành lời. Nàng đây là không muốn tiếp nhận tình cảm của hắn sao.



Tuy hắn còn chưa trực tiếp mở lời với nàng nhưng hắn tin nàng biết rõ tình cảm của mình dành cho nàng, tuyệt đối sẽ không thua kém bất kỳ nam tử nào. Nàng ngại thứ gì không tiếp nhận hắn? Vì đôi mắt này sao?



Không thể trách hắn nghĩ như vậy được, nàng trước nay không phân sang hèn đẳng cấp, vậy ngoại trừ đôi mắt đáng hận này ra hắn nghĩ không ra thứ gì khiến nàng né tránh tình cảm của mình nữa.



Trong không không gian lúc này, chỉ có tiếng hít thở cùng tiếng gió, không còn người nói chuyện nữa. Hai người mãi mê chìm vào trầm tư mà không hề hay biết nam tử lạ mặt kia đã sớm tỉnh lại và nghe hết đoạn đối thoại của bọn họ rồi. Chỉ là hắn cố gắng điều chỉnh khí tức để hai người không phát hiện mà thôi.



Qua một lúc lâu, Niên Khai Điềm thở dài một tiếng rút tay của mình về, bước ra ngoài: “Trở về thôi, thời thần không còn sớm nữa.”
- --Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển---



Hứa Bộ Nam đóng xong cửa bày vẻ quân tử ngồi ở ghế đối diện giường. Hắn sớm biết trời sẽ mưa to nên mới âm thầm hẹn nàng xuất phủ. Mà hắn không tin nàng không biết, nàng thông minh sắc xảo hơn Niên Khai Điềm rất nhiều. Thế nên nàng đáp ứng ra ngoài cũng phải xác định được chuyện này.



Vốn nghĩ gần nơi bọn họ hẹn hò có một hang động, không nghĩ đến nàng cự tuyệt. Chỉ là lão thiên gia giúp hắn, để hắn thấy được ngôi nhà trúc nhỏ này. Hiện hắn có thiếu thiên thời địa lợi nhân hòa rồi, chỉ còn thiếu đông phong nữa mà thôi.



“Không cần sợ, chút nữa mưa tạnh chúng ta hồi phủ.”



“Ân.” Âm thanh yếu ớt của Niên Tuệ Nhàn vừa vang lên thì tiếng sấm cũng vang lên. Thân thể của nàng lại giật lên một cái rồi thét to.



Ánh mắt của Hứa Bộ Nam phát sáng, cả khóe miệng cũng cong lên rất nhiều, “Nhàn nhi, đừng sợ!” Đương nhiên hắn vẫn không nhúc nhích.



“Ngươi, ngươi qua đây đi.” Niên Tuệ Nhàn không kịp chờ đời, nàng nhào qua, ôm chặt lấy hắn. Nàng sớm biết sẽ mưa, nhưng nghĩ tới việc hắn sắp đi áp tiêu với Niên Khai Điềm liền không đành lòng được. Ít nhất nàng phải có thứ gì để giữ tâm hắn, thế nên nàng quyết tâm mới đáp ứng lời hẹn này.



- --Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển---



Luna: Sắp tết rồi, thấy thái hậu chuẩn bị nồi thịt kho nên chương sau ta cũng bắt chước ‘hầm chút thịt vụn" cho các nàng nếm thử  ‘trù nghệ’ của ta không được tốt, các nàng ‘ăn’ xong cho ta biết ý kiến nhé.



Có nàng nào hóng không??? Cho ta thật nhiều … ta mới có động lực up chương nha