Trùng Sinh Chi Phúc

Chương 81 : Hạ tràng thê thảm

Ngày đăng: 13:51 30/04/20


Niên Khai Điềm che miệng cười, “Đại sư huynh đoán xem.”



“Sư muội bình thường không phải loại nữ nhân thích úp úp mở mở như vậy.” Hứa Bộ Nam nheo mắt lại đoán không ra trong hồ lồ của người trước mặt bán thuốc gì. Niên Khai Điềm mà hắn biết rất sảng khoái, thẳng thắng, người trước mắt này...



“Đại sư huynh hẳn biết rõ ta chết đi người nào đủ tư cách tiếp quản tiêu cục!” Âm thanh của Niên Khai Điềm thanh lãnh như nguyệt quang đêm nay vậy, để người nghe lạnh từ trong ra. “Thế nên mấy ngày này đại sư huynh hẳn rất thường xuyên tìm đến đường tỷ.”



Hứa Bộ Nam không chút kiêng dè bật cười, nơi này to lớn như vậy lại cách xa tất cả các viện nên căn bản không người nghe được. Từng bước từng bước đến gần Niên Khai Điềm, mặc kệ là ai, là người hay ma biết được chuyện của hắn đều đừng hòng sống sót.



“Nói nhiều như vậy làm gì, nơi sư muội nên đến không phải Niên phủ, mà là Diêm La điện.”



Niên Khai Điềm theo bản năng đưa tay đến thắt lưng tìm nhuyễn tiên, chỉ là nàng quên mất, hôm đó bị hắn bóp cổ, nhuyễn tiễn sớm rơi rồi. Vì vậy nàng xoay người đạp vào cây sau lưng, lộn người trên không trung lướt qua Hứa Bộ Nam vững vàng đứng ở phía sau hắn.



“Đại sư huynh nói gì a? Ta một chút cũng không hiểu.”



“Không cần hiểu, đến Diêm La điện sẽ gặp được Lý Sử Thành, hắn sẽ thay ta giải thích cho sư muội hiểu.” Hứa Bộ Nam xoay người nhanh chóng dùng nằm đấm lao thẳng đến chỗ của Niên Khai Điềm.



Niên Khai Điềm lách người tránh khỏi nắm đấm kia, tay nàng nâng lên ôm lấy cánh tay hắn bẻ ngược về, “Ta lại muốn nghe chính miệng đại sư huynh nói a, biết làm sao bây giờ.”



“Chuyện đã đến nước này sư muội vẫn còn muốn cùng ta dây dưa sao? Đây có nên gọi là thấy chết không sờn hay không a.” Hứa Bộ Nam chuyển thân, người hơi khom tay vung mạnh hất Niên Khai Điềm xuống đất. Hành động này vừa xong, cũng không chừng chờ, chân mạnh giẫm xuống.



Niên Khai Điềm nhanh chóng lăn vài vòng trên đất, tránh được những cú giẫm mạnh của hắn, sau lại chống tay trên đất, xoay người dùng sức đá vào sau đầu gối hắn, “Làm sao có thể nói như vậy a? Đó là do đại sư huynh thiếu ta, ta chỉ là đòi chưa được nên mới không tha mà thôi.”




Niên Sở Hoằng yêu thương ôm lấy ái nữ của mình, “Không sao là tốt rồi.” Mắt hắn nhìn đến Lương Tuấn Hy ở gần đó, nghĩ không ra thân thủ của tiểu tử này tốt như vậy. Lúc nãy ái nữ gặp nạn hắn vốn muốn xuất thủ nhưng tiểu tử này nhanh như vậy đoạt mất.



“Tuấn Hy lần này nhờ có ngươi Điềm Điềm mới bình an trở về...”



Lương Tuấn Hy lại rất lễ phép điềm đạm đáp trả, “Đây là chuyện nên làm, bá phụ hà tất khách sáo.” Hắn không muốn nghe Niên Sở Hoằng đa tạ mình, bởi đó là Điềm Điềm, hắn là cứu thê tử chưa qua cửa mà thôi.



Khúc thị đầy áy náy lại không thể nói ra miệng. Biết là Lương Tuấn Hy tốt, nhưng nếu nói là gả...Dạo trước nữ nhi tính sổ sách rất tốt, nàng có mở lời khen, vì vậy mà nghe Niên Nhạn Thanh nói sổ sách này là do Lương Tuấn Hy giúp đỡ. Có lẽ là Niên Nhạn Thanh biết nàng dùng chuyện này làm khó hắn nên mới nói như vậy, nhưng nếu lỡ như hôm nào nữ nhi nhìn sai đọc sai thì sao? Vì thế nàng vẫn chọn cách không tác thành.



“Nếu là mọi chuyện đều giải quyết xong thì mọi người mau thu dọn đi rồi về nghỉ ngơi thôi.”



“Phụ thân người ta sắp thở không nỗi rồi.” Niên Khai Điềm phì phò cố hô hấp nói. Phụ thân có cần mạnh tay như vậy không a! Nàng sắp dùng hết không khí trong phổi rồi!



Niên Sở Hoằng lập tức buông tay, “Ngươi liều mạng như vậy làm gì, nhuyễn tiên cũng không mang còn dám dùng khẩu khí to như vậy.” Nói, tay hắn cho vào trong vạt lấy nhuyễn tiên mà hôm nữ nhi mất tích hắn được Bá Cao Minh đưa cho. Mấy hôm nay đều bất ly thân, giờ cũng nên trả lại rồi.



“Đa tạ phụ thân.” Niên Khai Điềm cười híp mắt cầm lại nhuyễn tiên. Mắt nàng đảo qua gương mặt đầy phiền não của nhị thúc bên cạnh, nàng có nghe Niên Nhạn Thanh nói, dạo gần đầy nhị thúc đột nhiên ngất đi, mấy ngày đều không có rời giường.



“Nhị thúc sớm trở về nghỉ ngơi đi, ta tiễn nhị thúc.”



Niên Khánh Tụ có hơi giật nảy mình, lại nhanh chóng gật đầu, “Được, cùng đi thôi.”