Trùng Sinh Chi Phúc
Chương 88 : Đoạt thân
Ngày đăng: 13:51 30/04/20
“Tam sư huynh là bị chịu không nỗi đả kích nên não hỏng rồi?” Niên Khai Điềm đưa tay lên trán của Bá Cao Minh kiểm ta nhiệt độ.
“Sư muội, ta không đùa, ta là nói thật.” Bá Cao Minh kéo tay Niên Khai Điềm xuống, âm thanh thập phần khẳng định nói.
“Từ khi nào?” Lương Tuấn Hy lại ngắn gọn hỏi ra ba chữ. Làm sao có thể như vậy được. Rõ ràng hôm đó hắn cùng Điềm Điềm chứng kiến...
Bá Cao Minh trọng trọng thở dài một hơi, đáp, “Trước khi chúng ta khỏi hành đi áp tiêu hai ngày. Hôm đó tam tiểu thư tìm đến ta chúc mừng ta được đi áp tiêu lần hai, chúng ta uống say nên...” Những từ còn lại hắn tin chắc không cần phải nói ra thì hai người trước mặt cũng vẫn hiểu được.
Niên Khai Điềm xòe tay ra tính toán một hồi mới nói, “Không thể nào, rõ ràng đường muội cùng Hứa Bộ Nam trước cơ mà.” Hôm đó nàng rõ ràng nhìn thấy lạc hồng trên giường trúc nữa. Nàng vốn định mang gối chăn kia đi cho người nghèo, nhưng lại cảm thấy quá bẩn nên từ bỏ suy nghĩ kia.
Bá Cao Minh lần nữa thụ hách hỏi, “Sư muội có nhầm lẫn gì không? Hôm đó ta thấy rõ nàng có lạc hồng mà.”
“Sẽ không.” Lương Tuấn Hy thay Niên Khai Điềm đáp, “Ta cùng Điềm Điềm hôm đó tuy là không tận mắt chứng kiến nhưng tai nghe rõ ràng, tuyệt không thể sai được. Ngược lại ngươi, ngươi nghĩ cho rõ ngươi có thật sự cùng nàng chưa?” Một nữ tử không thể nào có hai lần lạc hồng được. Mà hôm đó hắn nghe rõ đó là âm thanh của Hứa Bộ Nam cùng Niên Tuệ Nhàn còn Điềm Điềm là chính mắt nhìn thấy lạc hồng của Niên Tuệ Nhàn.
Niên Khai Điềm cũng không tiện kể hắn nghe mình cùng Lương Tuấn Hy là ở dưới gầm giường được. Chỉ có thể gật đầu xác minh lời của Lương Tuấn Hy chứ không bổ sung thêm chút gì.
Bá Cao Minh vẫn trong hoảng loạn tự mình lẩm bẩm: “Sau hôm Hứa Bộ Nam mất, nàng nói với ta nàng hoài thai rồi, bảo ta thú nàng. Không, không đúng, vì sao lúc xảy ra chuyện ta muốn thú nàng lại không đáp ứng?” Đúng, quả nhiên có khả nghi.
“Nếu có đáp án rồi thì mau đi đi, để lỡ người ta bái đường rồi thì không thể thay đổi nữa.” Lương Tuấn Hy vẫn dùng âm thanh không mặn không nhạt thúc giục Bá Cao Minh làm chuyện xấu. Cũng may Điềm Điềm nhà hắn không có bại hoại như Niên Tuệ Nhàn.
Bá Cao Minh cũng không nói gì, trực tiếp xông ra ngoài. Nếu là biết rõ bản thân bị lừa, hắn cũng sẽ không tiếp tục ngu dại mà lún sâu vào nữa. Trách không được mỗi lần Niên Nhạn Thanh đều là dùng ánh mắt ưu thương nhìn hắn, như là có lời muốn nói lại nói không nên lời. Hóa ra toàn bộ đều là bị Niên Tuệ Nhàn an bài hết thảy rồi.
Ngay lúc thần kinh của nàng đầy căng thẳng, một câu hỏi của hắn bay thẳng tai nàng, “Ta nói hết những gì muốn nói rồi, nàng còn muốn gả nữa không?”
Cắn chặt môi suy tư một lúc, cả người nàng run lên hạ quyết tâm bật thanh, “Muội muội đã hoài thai, cho dù trước kia là hiểu lầm thì cũng không thể thay đổi được.” Hai hàng lệ nóng lăn dài lên gương mặt tú lệ rồi tích lạc xuống đôi tay đang run đến không thể ngừng lại của nàng, đây là chuyện không thể thay đổi, nàng không muốn cũng phải chấp nhận thôi.
“Nhưng đó không phải hài tử của ta.” Bá Cao Minh tiến một bước đến gần kiệu, âm thanh cũng nâng lên một ít. Nếu là người khác nói hắn sẽ không tin, nhưng Lương Tuấn Hy cũng nói ra lời như vậy rồi, đã vậy Niên Khai Điềm còn xác nhận có lạc hồng nữa. Mà hôm đó say rượu hắn cũng không nhớ gì chỉ biết lúc tỉnh dậy đã thấy Niên Tuệ Nhàn ngồi bên cạnh ôm chăn khóc rồi.
“Làm sao có thể.” Niên Nhạn Thanh lần đầu tiên to tiếng quát lên, “Hôm đó là ngươi đến nói với phụ thân như vậy cơ mà, còn thừa nhận cái thai kia là của ngươi nên phụ thân mới phải gấp gáp cho hai người thành thân. Hôm đó còn để bệnh của phụ thân tái phát nữa.”
“Ta bị hãm hại cơ mà. Là Hy huynh cùng sư muội vừa nói cho ta biết, nên ta lập tức đã chạy đến đây.” Bá Cao Minh dừng bước cách cửa kiệu còn chưa tới một bước chân. Lấy cái khoảng cách này, nàng muốn chạy cũng không thể.
Đột nhiên Niên Nhạn Thanh hiểu rõ vì sao Lương Tuấn Hy lại sảng khoái đáp ứng giúp nàng, đến một điểm nghi vấn hắn cũng chưa từng hỏi đến. Mặc cho nàng đã chuẩn bị sẵn rất nhiều lời ứng phó, cư nhiên đến một chữ cũng chưa từng dùng đã thuận tiện mang bạc trở về rồi.
Nàng không nghĩ ngợi nhiều nữa, lập tức bước ra khỏi kiệu muốn chạy đến chỗ hắn.
Bá Cao Minh thấy nàng đổi ý, cao hứng đến hắn bất chấp cấp bậc lễ nghĩa, ôm lấy nàng bế lên cao, cách một lớp khăn đỏ, nói mỏng không mỏng nói dày không dày, chuẩn xác hôn lên môi nàng. Nghĩ không ra đi một vòng lớn như vậy hắn cuối cùng phát hiện bản thân thích sai người.
Niên Nhạn Thanh phản ứng không kịp với tốc độ tấn công của hắn cũng chỉ có thể mặc hắn. Chỉ là hắn hạ qua một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước lập tức rời khỏi môi nàng. Nàng kéo khăn đỏ ném xuống đất, bởi nàng không hề nghĩ đến bản thân sẽ có ngày hôm nay.
Nhà hoàn đứng xa xa liên tục dụi mắt không thể tin nhìn hai người ôm lấy nhau mà nhãn mạo kim tinh. Đây lại là chuyện gì xảy ra a!