Trùng Sinh Chi Phúc
Chương 95 : Đỗ vỡ
Ngày đăng: 13:51 30/04/20
Khi Niên Khai Điềm nghe mọi người nói chuyện thì cả người lạnh như băng, đầu quả tim nhói lên vài lần, đợi đến lúc nhìn thấy ánh mắt màu hổ phách của Gia Luật Hy nàng biết bản thân không thể lưu lại nữa. Không đợi băng vải kia rơi hết xuống, nàng đã đứng lên rời đi, vì lực chú ý của mọi người hoàn toàn đặt hết trên người hắn nên khi nàng ly khai cũng không người phát hiện.
Nàng một mạch chạy về Điềm viên, đôi mắt sớm đã nhạt nhòa, gương mặt sớm đã ướt đẫm lệ. Lúc nãy hắn nói với nàng chuyện tam thư lục lễ, nàng cảm thấy hắn nói cũng rất có đạo lý nên không phản đối. Dù gì hắn cũng không còn nhỏ nữa, gáp gấp thú thê cũng là bình thường, đây là còn chưa nói đến tiểu đệ đệ của nàng ai biết lúc nào mới xuất hiện.
Không ngờ lúc này quyết định gả cho hắn là lúc biết được thân thế của hắn. Nàng làm sao dám tiếp tục mơ mộng có thể làm thê tử của hắn đây? Nàng từng đối xử với hắn rất tệ, vô cùng tệ, cho dù giờ đã chuyển biến tốt thì đã sao, vẫn là không thay đổi được quá khứ.
Nếu như vẫn là quyết định gả, người khác sẽ nói nàng trèo cao, cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, không những nàng cả phụ mẫu cùng Niên gia đều ảnh hưởng rất lớn. Vì vậy vẫn là không gả, nhưng tâm nàng đau lắm, không thể nào khống chế được cơn đau cùng nước mắt, càng không thể đối mắt với hắn vào lúc này.
Nàng thà rằng đây chỉ là ác mộng mà thôi, hắn không phải hoàng thất gì cả, chỉ là một lang trung bình thường trong phủ, nhưng nàng không thể ích kỷ như vậy được. Hắn nhìn thấy được, thân phận hắn cao quý nàng nên chúc mừng hắn, vì hắn cao hứng mới phải, nhưng vì sao nàng ích kỷ như vậy, có một chút chuyện cũng không thể mở lòng được?
Niên Khai Điềm tuy sống tận hai đời nhưng căn bản không biết về những chuyện quý tộc quan lại, thậm chí là hoàng thất. Lần trước Gia Luật Hy chỉ kể nàng nghe lịch đại các hoàng đế mà thôi, chỉ biết hoàng thượng nhiều vợ căn bản nghĩ không được nhiều như đám người bên ngoài. Nàng chạy trở về cũng vì cảm thấy không còn mặt mũi lưu lại, càng không có tư cách làm thê tử của hắn, không biết dùng thái độ gì đối diện với hắn.
Về đến Điềm viên nàng đã xông vào thính tử đóng cửa lại, tựa lưng ở phiến cửa khóc đến đứng không nỗi từ từ trượt xuống. Nàng ngồi bó gối sát phiến cửa, nức nở không ngừng, mặt cũng không hề ngẩng lên, chỉ có khóc.
Nghe được đối thoại của huynh đệ bọn hắn, nàng càng khóc lợi hại hơn. Nguyên lai, điều kiện của hoàng thất lại là như vậy. Cũng may nàng đã tính đến chuyện từ bỏ nhưng là kiềm lòng không đặng mà thôi.
Khi Gia Luật Hy nhảy cửa sổ vào, hắn cũng không tâm tình nhìn phòng nàng, lập tức chạy đến nơi phát ra tiếng khóc. Khi hắn từ ngọa thất xông ra thính tử, đã thấy Niên Khai Điềm ngồi bó gối trên mặt đất, cả người đều run rẩy.
Hắn ôm lấy ngực cố hít thở khí lạnh cuối thu để làm tê đi cơn đau lòng của mình mới bước tới, quỳ một chân xuống trước mặt nàng, “Điềm Điềm, nàng đến cùng làm sao?” Hắn còn chưa từng nhìn thấy nàng, vốn nghĩ đến đêm tân hôn mới được len lén nhìn, sau lại nghĩ có thể mỗi ngày ở trong phòng nhìn nàng, đến hôm nay lại được công khai nhìn nàng, nghĩ không ra tự nhiên nàng lại thành như vậy.
Niên Khai Điềm nức nở, âm thanh có chút khàn đuổi người, “Ngươi ra ngoài, ta không muốn gặp ngươi, ngươi ra ngoài, ra ngoài.”
Dáng vẻ của nàng hiện giờ chính là muốn cách hắn thật xa, ngay cả ăn nói lật lọng nàng cũng làm luôn rồi. Cả hai từ ‘Niên mỗ ‘Hoàng tử điện hạ’ phát ra tự miệng nàng, hắn nghe cực kỳ xa lạ.
Nhớ lúc trước thường bị nàng đối xử như vậy cũng không có bao nhiêu khó chấp nhận như hiện nay. Hai tay xuôi bên người của hắn nắm thành quyền khẽ run.
Gia Luật Cẩn nghe chất vấn như vậy cũng không có gì để nói, đều là hoàng đệ quá tin tưởng người khác nên mới không có tín vật. Nếu không phải nàng là độc nữ thì hoàng đệ cũng không ủy khuất như vậy rồi.
Thế nên Gia Luật Cẩn đổi giọng nói: “Niên cô nương nói có lý, hoàng đệ, đó là khuê phòng của nữ tử, ngươi mau ra đây đi.”
Gia Luật Hy vốn muốn lưu lại nhưng thấy thái độ của nàng, hắn thở dài một hơi, “Mai ta lại đến thăm nàng.” Dứt lời hắn mở cửa bước ra ngoài.
Gia Luật Cẩn cùng Gia Luật Hy nói: “Hoàng đệ cũng nên chuẩn bị đi thôi, ba ngày nữa chúng ta hồi kinh, biết được chuyện này phụ hoàng mẫu hậu nhất định sẽ rất vui.”
“Ân”. Gia Luật Hy chỉ bức một từ từ cổ họng ra.
“Nếu đã biết thân phận của mình cũng không nên lưu lại tránh người ta kiêng kỵ, vẫn là theo ta đến khách điếm cho thỏa đáng.” Gia Luật Cẩn rất thẳng thắng đề nghị. Nhìn vẻ mặt dè dặt của từng người tại Niên gia hắn cũng biết rõ nếu lưu lại cũng chỉ là không khí khó thở mà thôi.
Nhưng Gia Luật Hy lại không đáp ứng, “Ta còn muốn lưu lại, ta tiễn hoàng huynh rời đi trước, ba ngày sau gặp lại.”
Gia Luật Cẩn cũng không ép uổng, dù sao thì Gia Luật Hy ở đây cũng lâu rồi, lần này hồi kinh chắc là sẽ không còn cơ hội quay lại nữa, vì vậy cũng không có cản trở. “Được.”