[Dịch] Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ
Chương 62 : Yêu quái ăn thịt người
Ngày đăng: 21:54 07/06/20
Nhiếp Ngôn đưa lá chắn vua sư tử lên bảng giao dịch.
"Cái lá chắn này có giá trên 20 bạc đấy. Nhưng nếu anh có thể trả 20 bạc thì tôi sẽ bán cho anh." Nhiếp Ngôn nói.
"Đây là lá chắn rơi ra từ người vua sư tử đó hả?" Sau khi Thôi Xán Đao Quang thấy thuộc tính của lá chắn vua sư tử thì vô cùng ngạc nhiên. Tấm lá chắn vua sư tử này không cùng một cấp bậc với tấm lá chắn mà hắn đang có.
Nhiếp Ngôn nhướng mày. "Làm sao anh ta biết mình vừa đánh vua sư tử nhỉ?" Hắn tự hỏi.
"Ấy chết, tôi vô duyên chưa này. Tôi lại lắm mồm rồi. Nhưng mà cậu yên tâm, tôi sẽ không đi bép xép chuyện này đâu." Thôi Xán Đao Quang thấy vẻ mặt của Nhiếp Ngôn không vui liền nhanh chóng giải thích. Sau đó, hắn lại dời tầm mắt về chiếc lá chắn vua sư tử. "Tấm lá chắn này đúng là phải có giá 20 bạc trở lên. Trên thị trường, tôi mà không có đủ 25 bạc thì chắc chắn không mua nổi. Nhưng mà hiện giờ tôi không có nhiều tiền như vậy. Hay là cậu chờ tôi vào thành gom tiền rồi tới mua có được không?"
"Cũng được." Nhiếp Ngôn gật đầu.
"Trong kho cá nhân của tôi có vài món trang bị của đạo tặc cũng không tồi, có thể cậu sẽ thích. Tôi đem tới đổi thay tiền được không?" Thôi Xán Đao Quang lại hỏi.
"Chỉ cần tôi dùng được thì anh cứ cầm tới hết đi." Nhiếp Ngôn đang lo tìm không có trang bị cho đạo tặc tốt, giờ Thôi Xán Đao Quang đã mở lời, vừa đẹp.
"Tốt quá. Tôi gom đủ đồ xong sẽ liên lạc với cậu. Cậu đừng có bán cái lá chắn vua sư tử đi đấy." Thôi Xán Đao Quang hồi hộp nhìn tấm lá chắn trong tay Nhiếp Ngôn.
"Tôi sẽ giữ nó lại cho anh trong vòng một ngày. Nếu quá thời hạn này mà anh vẫn chưa xoay đủ tiền thì tôi chỉ có thể bán cho người khác thôi." Nhiếp Ngôn nói. Hắn thầm nghĩ: "Người mà mình quen chỉ có Nước Sôi của đội Vũ Lam là chiến sĩ thuẫn giáp thôi. Nhưng với nguồn kinh tế của anh ta thì chắc chắn gom không đủ 20 bạc đâu. Đến nước đó thì mình đành phải đem lá chắn vua sư tử lên sàn đấu giá rồi." Nhưng nếu thế thật thì Nhiếp Ngôn lại không cam lòng lắm, vì nước phù sa sao nỡ để chảy tới ruộng của người ngoài(1) chứ.
"Một ngày là đủ rồi." Thôi Xán Đao Quang đáp ứng ngay.
Thôi Xán Đao Quang là một người rất hào phóng. Hắn không mặc cả thêm với Nhiếp Ngôn vì hắn biết món đồ này bán với giá 20 bạc đã là thấp lắm rồi. Trên thị trường, nếu hắn không có trên 25 bạc thì chắc chắn người ta sẽ không bán cho đâu, 30 bạc còn sợ ít nữa là. Tuy nhiên, số tiền 20 bạc này đúng là vẫn ngoài khả năng chi trả của hắn. Hắn chỉ có thể đi vay nợ người khác thôi.
Thôi Xán Đao Quang hào hứng chuẩn bị trở lại thành gom tiền.
"Còn một việc nữa, Hắc Trác là bạn của anh phải không?" Nhiếp Ngôn suy nghĩ một hồi thì quyết định nhắc nhở Thôi Xán Đao Quang một chút. Hắn ghét nhất là những kẻ bán đứng bạn bè. Hắc Trác là bạn của Thôi Xán Đao Quang, thế mà sau lưng lại đi gian díu với bạn gái của bạn mình. Nhiếp Ngôn rất khinh bỉ loại hành vi như thế.
"Phải. Làm sao cậu biết?" Thôi Xán Đao Quang sửng sốt hỏi.
"Tác phong của tay Hắc Trác này không được tốt lắm. Tôi có một người bạn có đụng chạm với gã một chút. Bạn tôi tới quán bar Đêm Mê Tình ở thành Carol thì gặp gã với một cô gái tên là Chỉ Nghiên, sau đó thì bọn họ xảy ra chút tranh chấp." Nhiếp Ngôn liếc nhìn Thôi Xán Đao Quang một chút. Ở kiếp trước, Thôi Xán Đao Quang đã bắt quả tang Hắc Trác và Chỉ Nghiên ở Đêm Mê Tình. Nhiếp Ngôn không ngần ngại gì mà "hắt nước bẩn"(2) lên người Hắc Trác trước.
Quả nhiên, sau khi nghe Nhiếp Ngôn nói thế thì vẻ mặt Thôi Xán Đao Quang trở nên bất thường.
Chỉ Nghiên chính là bạn gái của Thôi Xán Đao Quang. Hai người biết nhau trong trò chơi, sau đó thì kết đôi và dọn về ở với nhau trong đời thực. Cho dù hai người ngày ngày vẫn ở chung như thế, nhưng nếu cô gái kia lại vào Tín Ngưỡng "làm chút chuyện" với Hắc Trác thì Thôi Xán Đao Quang cũng khó mà phát hiện.
Hắc Trác và Chỉ Nghiên là hai người mà Thôi Xán Đao Quang tin tưởng nhất. Hắn không tin chuyện này là thật, và cũng không muốn tin. Tuy nhiên, trong lòng hắn lại nảy sinh một linh cảm xấu.
"Lẽ nào lời của Niết Viêm nói là sự thật?" Thôi Xán Đao Quang lắc đầu. Việc này tuyệt đối không có khả năng.
"Nếu như tôi gặp Hắc Trác, tôi sẽ coi hắn như kẻ thù. Đương nhiên, anh không dính dáng gì đến chuyện này." Nhiếp Ngôn chỉ là thuận miệng nhắc nhở Thôi Xán Đao Quang một chút. Nói cho cùng thì người bị "cắm sừng" cũng không phải là hắn. "Nếu có một ngày anh rời khỏi Tung Hoành Thiên Hạ, nếu anh không ngại có thể tới tìm tôi." Nhiếp Ngôn nói xong thì bỏ đi.
"Tôi sẽ không đời nào rời khỏi Tung Hoành Thiên Hạ đâu." Thôi Xán Đao Quang lạnh lùng nói. Hắn cho rằng Nhiếp Ngôn đang nhân cơ hội này thọc gậy bánh xe.
Nhiếp Ngôn đúng là muốn "thọc gậy bánh xe" thật. Nếu hắn biến Thôi Xán Đao Quang thành phe mình thì thật là lời quá. Nhưng, Nhiếp Ngôn cũng không quá trông chờ vào việc những câu nói của hắn sẽ có tác dụng ngay lúc này. Tuy nhiên, Nhiếp Ngôn đã thành công gieo rắc mầm mống của sự nghi ngờ vào trong đầu Thôi Xán Đao Quang. Mầm mống này sẽ từ từ lớn lên, cho tới một ngày, Thôi Xán Đao Quang phát hiện ra Hắc Trác đã làm bao nhiêu chuyện xấu sau lưng hắn. Đến lúc đó, nếu hắn còn nhớ tới lời mời của Nhiếp Ngôn, như thế là đủ rồi.
Nhiếp Ngôn không giải thích gì thêm nữa. Hắn tiến vào trạng thái tàng hình, biến mất trước con mắt của Thôi Xán Đao Quang.
Thôi Xán Đao Quang ngẩng người một lúc rồi mới bắt đầu đọc cuộn giấy hồi thành. Một luồng sáng trắng lóe lên.
Nhiếp Ngôn rời khỏi đồi Phi Mộng. Ở dưới chân núi có một cây cổ thụ. Nó cao tầm 10 mã, thân cây cao đến nỗi phải sáu bảy người mới ôm xuể. Tán cây khổng lồ như một cái bát che đi ánh mặt trời. Ở đồng bằng Phi Mộng, nó nhìn có vẻ đặc biệt cao lớn.
Yêu quái ăn thịt người, Kẻ Nuốt Chửng, mà Nhiếp Ngôn muốn tìm thường sinh hoạt ở đây. Nó là quái vật bán tinh anh, cấp 8. Xét về thực lực thì Nhiếp Ngôn tuyệt đối không có cửa chơi với Kẻ Nuốt Chửng. Tuy nhiên, muốn giết quái vật thì người chơi không nhất thiết phải luôn luôn trực tiếp đánh nó.
Vị trí của yêu quái ăn thịt người luôn không cố định. Nó hay lui tới nơi này, người chơi nếu không cẩn thận thì có thể gặp phải. Nó không nổi tiếng bằng vua sư tử Cardo, trang bị nó đánh rơi cũng kém hơn, hơn nữa, nó lại khá “da dày thịt béo,” nên nó rất khó đối phó. Nó có một kỹ năng tên là “Ánh Nhìn Hóa Đá,” có thể làm cho người chơi biến thành đá. Nếu người chơi bình thường gặp phải nó đều sẽ trốn đi thật xa, không muốn đối đầu với nó.
Nhiếp Ngôn tránh vào rừng rậm. Thuộc tính ẩn nấp của hắn không thấp, cho nên một khi hắn đã tàng hình thì rất khó bị người chơi và quái vật khác phát hiện.
Ở dưới chân đồi, gió ào ào thổi. Trong không khí ngập tràn mùi máu tanh.
Tiếng lá rơi xào xạc lẫn vào tiếng gió. Chợt có tiếng bước chân từ đâu đây truyền đến. Nhiếp Ngôn vội vàng trốn vào rừng cây cạnh đó. Hắn nhìn về phía phát ra âm thanh, thì thấy một con yêu quái ăn thịt người to lớn, béo ục ịch, cao tầm 2 mã. Da nó tái xanh nhợt nhạt, trên cổ nó có tận hai cái đầu.
Nó cầm một cây chày gỗ trên tay, hành động có chút ngốc trệ. Hai cái đầu của nó quay quất nhìn xung quanh hết nửa ngày mới cất bước rời đi.
Vừa nhìn thấy hình dạng của tên yêu quái ăn thịt người này, Nhiếp Ngôn liền biết nó chỉ là quái vật thông thường, không phải là bán tinh anh Kẻ Nuốt Chửng.
Hiện giờ Nhiếp Ngôn không có hứng thú đi đùa với mấy con quái loại nhỏ thế này. Nhiếp Ngôn vừa tiếp tục tìm kiếm, vừa phải tránh đi các con yêu quái ăn thịt người khác. Hắn luẩn quẩn ở trong rừng một lúc lâu thì nghe thấy tiếng bước chân nặng nề từ sâu trong rừng cây vọng ra.
Nương theo tiếng động đó, Nhiếp Ngôn nhìn thấy một con yêu quái ăn thịt người nhìn to lớn hơn nhiều so với những con yêu quái mà hắn vừa gặp phải. Đó chính là Kẻ Nuốt Chửng.
Thấy nó sắp tiến lại đây, Nhiếp Ngôn chạy trở lại chỗ cây cổ thụ lúc trước. Hắn tìm quanh một chút thì nhìn thấy cách gốc cổ thụ đó chừng 80 mã là sáu cây dạ bách. Chúng đều cao lớn đồ sộ, phải hai người mới có thể ôm nổi gốc cây.
Mấy cái cây này chính là nhân tố mấu chốt để Nhiếp Ngôn tiêu diệt yêu quái ăn thịt người Kẻ Nuốt Chửng.
Ở kiếp trước, có một đạo tặc cấp 5 đã từng đánh chết Kẻ Nuốt Chửng. Toàn bộ quá trình kia từ từ hiện lại trong đầu của Nhiếp Ngôn. Lúc đó, trò chơi đã phát hành được hai năm rồi. Tuy nhiên, tin tức về đạo tặc cấp 5 giết được bán tinh anh yêu quái ăn thịt người Kẻ Nuốt Chửng cấp 8 vẫn làm dư luận dậy sóng.
Chú thích của dịch giả 1. "Nước phù sa không chảy ruộng người ngoài" là một câu tục ngữ ý nói đồ tốt thì nên để dành cho người quen biết, người trong nhà trước. 2. "Hắt nước bẩn lên người ai đó" ý chỉ việc nói xấu người khác. 3. "Cắm sừng" là từ lóng dùng để chỉ việc bị người yêu ngoại tình. 4. “Thọc gậy bánh xe” là thành ngữ chỉ việc muốn phá hoại sự tốt đẹp của người khác. 5. “Da dày thịt béo” ý nghĩa như “máu dày,” nhiều máu, phòng ngự cao.
"Cái lá chắn này có giá trên 20 bạc đấy. Nhưng nếu anh có thể trả 20 bạc thì tôi sẽ bán cho anh." Nhiếp Ngôn nói.
"Đây là lá chắn rơi ra từ người vua sư tử đó hả?" Sau khi Thôi Xán Đao Quang thấy thuộc tính của lá chắn vua sư tử thì vô cùng ngạc nhiên. Tấm lá chắn vua sư tử này không cùng một cấp bậc với tấm lá chắn mà hắn đang có.
Nhiếp Ngôn nhướng mày. "Làm sao anh ta biết mình vừa đánh vua sư tử nhỉ?" Hắn tự hỏi.
"Ấy chết, tôi vô duyên chưa này. Tôi lại lắm mồm rồi. Nhưng mà cậu yên tâm, tôi sẽ không đi bép xép chuyện này đâu." Thôi Xán Đao Quang thấy vẻ mặt của Nhiếp Ngôn không vui liền nhanh chóng giải thích. Sau đó, hắn lại dời tầm mắt về chiếc lá chắn vua sư tử. "Tấm lá chắn này đúng là phải có giá 20 bạc trở lên. Trên thị trường, tôi mà không có đủ 25 bạc thì chắc chắn không mua nổi. Nhưng mà hiện giờ tôi không có nhiều tiền như vậy. Hay là cậu chờ tôi vào thành gom tiền rồi tới mua có được không?"
"Cũng được." Nhiếp Ngôn gật đầu.
"Trong kho cá nhân của tôi có vài món trang bị của đạo tặc cũng không tồi, có thể cậu sẽ thích. Tôi đem tới đổi thay tiền được không?" Thôi Xán Đao Quang lại hỏi.
"Chỉ cần tôi dùng được thì anh cứ cầm tới hết đi." Nhiếp Ngôn đang lo tìm không có trang bị cho đạo tặc tốt, giờ Thôi Xán Đao Quang đã mở lời, vừa đẹp.
"Tốt quá. Tôi gom đủ đồ xong sẽ liên lạc với cậu. Cậu đừng có bán cái lá chắn vua sư tử đi đấy." Thôi Xán Đao Quang hồi hộp nhìn tấm lá chắn trong tay Nhiếp Ngôn.
"Tôi sẽ giữ nó lại cho anh trong vòng một ngày. Nếu quá thời hạn này mà anh vẫn chưa xoay đủ tiền thì tôi chỉ có thể bán cho người khác thôi." Nhiếp Ngôn nói. Hắn thầm nghĩ: "Người mà mình quen chỉ có Nước Sôi của đội Vũ Lam là chiến sĩ thuẫn giáp thôi. Nhưng với nguồn kinh tế của anh ta thì chắc chắn gom không đủ 20 bạc đâu. Đến nước đó thì mình đành phải đem lá chắn vua sư tử lên sàn đấu giá rồi." Nhưng nếu thế thật thì Nhiếp Ngôn lại không cam lòng lắm, vì nước phù sa sao nỡ để chảy tới ruộng của người ngoài(1) chứ.
"Một ngày là đủ rồi." Thôi Xán Đao Quang đáp ứng ngay.
Thôi Xán Đao Quang là một người rất hào phóng. Hắn không mặc cả thêm với Nhiếp Ngôn vì hắn biết món đồ này bán với giá 20 bạc đã là thấp lắm rồi. Trên thị trường, nếu hắn không có trên 25 bạc thì chắc chắn người ta sẽ không bán cho đâu, 30 bạc còn sợ ít nữa là. Tuy nhiên, số tiền 20 bạc này đúng là vẫn ngoài khả năng chi trả của hắn. Hắn chỉ có thể đi vay nợ người khác thôi.
Thôi Xán Đao Quang hào hứng chuẩn bị trở lại thành gom tiền.
"Còn một việc nữa, Hắc Trác là bạn của anh phải không?" Nhiếp Ngôn suy nghĩ một hồi thì quyết định nhắc nhở Thôi Xán Đao Quang một chút. Hắn ghét nhất là những kẻ bán đứng bạn bè. Hắc Trác là bạn của Thôi Xán Đao Quang, thế mà sau lưng lại đi gian díu với bạn gái của bạn mình. Nhiếp Ngôn rất khinh bỉ loại hành vi như thế.
"Phải. Làm sao cậu biết?" Thôi Xán Đao Quang sửng sốt hỏi.
"Tác phong của tay Hắc Trác này không được tốt lắm. Tôi có một người bạn có đụng chạm với gã một chút. Bạn tôi tới quán bar Đêm Mê Tình ở thành Carol thì gặp gã với một cô gái tên là Chỉ Nghiên, sau đó thì bọn họ xảy ra chút tranh chấp." Nhiếp Ngôn liếc nhìn Thôi Xán Đao Quang một chút. Ở kiếp trước, Thôi Xán Đao Quang đã bắt quả tang Hắc Trác và Chỉ Nghiên ở Đêm Mê Tình. Nhiếp Ngôn không ngần ngại gì mà "hắt nước bẩn"(2) lên người Hắc Trác trước.
Quả nhiên, sau khi nghe Nhiếp Ngôn nói thế thì vẻ mặt Thôi Xán Đao Quang trở nên bất thường.
Chỉ Nghiên chính là bạn gái của Thôi Xán Đao Quang. Hai người biết nhau trong trò chơi, sau đó thì kết đôi và dọn về ở với nhau trong đời thực. Cho dù hai người ngày ngày vẫn ở chung như thế, nhưng nếu cô gái kia lại vào Tín Ngưỡng "làm chút chuyện" với Hắc Trác thì Thôi Xán Đao Quang cũng khó mà phát hiện.
Hắc Trác và Chỉ Nghiên là hai người mà Thôi Xán Đao Quang tin tưởng nhất. Hắn không tin chuyện này là thật, và cũng không muốn tin. Tuy nhiên, trong lòng hắn lại nảy sinh một linh cảm xấu.
"Lẽ nào lời của Niết Viêm nói là sự thật?" Thôi Xán Đao Quang lắc đầu. Việc này tuyệt đối không có khả năng.
"Nếu như tôi gặp Hắc Trác, tôi sẽ coi hắn như kẻ thù. Đương nhiên, anh không dính dáng gì đến chuyện này." Nhiếp Ngôn chỉ là thuận miệng nhắc nhở Thôi Xán Đao Quang một chút. Nói cho cùng thì người bị "cắm sừng" cũng không phải là hắn. "Nếu có một ngày anh rời khỏi Tung Hoành Thiên Hạ, nếu anh không ngại có thể tới tìm tôi." Nhiếp Ngôn nói xong thì bỏ đi.
"Tôi sẽ không đời nào rời khỏi Tung Hoành Thiên Hạ đâu." Thôi Xán Đao Quang lạnh lùng nói. Hắn cho rằng Nhiếp Ngôn đang nhân cơ hội này thọc gậy bánh xe.
Nhiếp Ngôn đúng là muốn "thọc gậy bánh xe" thật. Nếu hắn biến Thôi Xán Đao Quang thành phe mình thì thật là lời quá. Nhưng, Nhiếp Ngôn cũng không quá trông chờ vào việc những câu nói của hắn sẽ có tác dụng ngay lúc này. Tuy nhiên, Nhiếp Ngôn đã thành công gieo rắc mầm mống của sự nghi ngờ vào trong đầu Thôi Xán Đao Quang. Mầm mống này sẽ từ từ lớn lên, cho tới một ngày, Thôi Xán Đao Quang phát hiện ra Hắc Trác đã làm bao nhiêu chuyện xấu sau lưng hắn. Đến lúc đó, nếu hắn còn nhớ tới lời mời của Nhiếp Ngôn, như thế là đủ rồi.
Nhiếp Ngôn không giải thích gì thêm nữa. Hắn tiến vào trạng thái tàng hình, biến mất trước con mắt của Thôi Xán Đao Quang.
Thôi Xán Đao Quang ngẩng người một lúc rồi mới bắt đầu đọc cuộn giấy hồi thành. Một luồng sáng trắng lóe lên.
Nhiếp Ngôn rời khỏi đồi Phi Mộng. Ở dưới chân núi có một cây cổ thụ. Nó cao tầm 10 mã, thân cây cao đến nỗi phải sáu bảy người mới ôm xuể. Tán cây khổng lồ như một cái bát che đi ánh mặt trời. Ở đồng bằng Phi Mộng, nó nhìn có vẻ đặc biệt cao lớn.
Yêu quái ăn thịt người, Kẻ Nuốt Chửng, mà Nhiếp Ngôn muốn tìm thường sinh hoạt ở đây. Nó là quái vật bán tinh anh, cấp 8. Xét về thực lực thì Nhiếp Ngôn tuyệt đối không có cửa chơi với Kẻ Nuốt Chửng. Tuy nhiên, muốn giết quái vật thì người chơi không nhất thiết phải luôn luôn trực tiếp đánh nó.
Vị trí của yêu quái ăn thịt người luôn không cố định. Nó hay lui tới nơi này, người chơi nếu không cẩn thận thì có thể gặp phải. Nó không nổi tiếng bằng vua sư tử Cardo, trang bị nó đánh rơi cũng kém hơn, hơn nữa, nó lại khá “da dày thịt béo,” nên nó rất khó đối phó. Nó có một kỹ năng tên là “Ánh Nhìn Hóa Đá,” có thể làm cho người chơi biến thành đá. Nếu người chơi bình thường gặp phải nó đều sẽ trốn đi thật xa, không muốn đối đầu với nó.
Nhiếp Ngôn tránh vào rừng rậm. Thuộc tính ẩn nấp của hắn không thấp, cho nên một khi hắn đã tàng hình thì rất khó bị người chơi và quái vật khác phát hiện.
Ở dưới chân đồi, gió ào ào thổi. Trong không khí ngập tràn mùi máu tanh.
Tiếng lá rơi xào xạc lẫn vào tiếng gió. Chợt có tiếng bước chân từ đâu đây truyền đến. Nhiếp Ngôn vội vàng trốn vào rừng cây cạnh đó. Hắn nhìn về phía phát ra âm thanh, thì thấy một con yêu quái ăn thịt người to lớn, béo ục ịch, cao tầm 2 mã. Da nó tái xanh nhợt nhạt, trên cổ nó có tận hai cái đầu.
Nó cầm một cây chày gỗ trên tay, hành động có chút ngốc trệ. Hai cái đầu của nó quay quất nhìn xung quanh hết nửa ngày mới cất bước rời đi.
Vừa nhìn thấy hình dạng của tên yêu quái ăn thịt người này, Nhiếp Ngôn liền biết nó chỉ là quái vật thông thường, không phải là bán tinh anh Kẻ Nuốt Chửng.
Hiện giờ Nhiếp Ngôn không có hứng thú đi đùa với mấy con quái loại nhỏ thế này. Nhiếp Ngôn vừa tiếp tục tìm kiếm, vừa phải tránh đi các con yêu quái ăn thịt người khác. Hắn luẩn quẩn ở trong rừng một lúc lâu thì nghe thấy tiếng bước chân nặng nề từ sâu trong rừng cây vọng ra.
Nương theo tiếng động đó, Nhiếp Ngôn nhìn thấy một con yêu quái ăn thịt người nhìn to lớn hơn nhiều so với những con yêu quái mà hắn vừa gặp phải. Đó chính là Kẻ Nuốt Chửng.
Thấy nó sắp tiến lại đây, Nhiếp Ngôn chạy trở lại chỗ cây cổ thụ lúc trước. Hắn tìm quanh một chút thì nhìn thấy cách gốc cổ thụ đó chừng 80 mã là sáu cây dạ bách. Chúng đều cao lớn đồ sộ, phải hai người mới có thể ôm nổi gốc cây.
Mấy cái cây này chính là nhân tố mấu chốt để Nhiếp Ngôn tiêu diệt yêu quái ăn thịt người Kẻ Nuốt Chửng.
Ở kiếp trước, có một đạo tặc cấp 5 đã từng đánh chết Kẻ Nuốt Chửng. Toàn bộ quá trình kia từ từ hiện lại trong đầu của Nhiếp Ngôn. Lúc đó, trò chơi đã phát hành được hai năm rồi. Tuy nhiên, tin tức về đạo tặc cấp 5 giết được bán tinh anh yêu quái ăn thịt người Kẻ Nuốt Chửng cấp 8 vẫn làm dư luận dậy sóng.
Chú thích của dịch giả 1. "Nước phù sa không chảy ruộng người ngoài" là một câu tục ngữ ý nói đồ tốt thì nên để dành cho người quen biết, người trong nhà trước. 2. "Hắt nước bẩn lên người ai đó" ý chỉ việc nói xấu người khác. 3. "Cắm sừng" là từ lóng dùng để chỉ việc bị người yêu ngoại tình. 4. “Thọc gậy bánh xe” là thành ngữ chỉ việc muốn phá hoại sự tốt đẹp của người khác. 5. “Da dày thịt béo” ý nghĩa như “máu dày,” nhiều máu, phòng ngự cao.