Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Tâm Kế

Chương 11 : Nữ học đường

Ngày đăng: 11:52 30/04/20


Đi ra khỏi Lan Tâm viện, nữ đường được thiết lập tại bên trong nội viện,

để đi đến đó bắt buộc phải đi bộ một chút mới tới, Ngâm Hoan bước chậm,

Nhĩ Đông đi theo sau lưng nàng thay nàng cầm lấy sách để đi đọc.



Cố Ngâm Sương mới đầu còn đi cùng Cố Ngâm Phương, về sau chậm lại dần,

cách Ngâm Hoan hơn một bước, nói "Muội muội cảm thấy có đỡ nhiều không."



"Đa tạ Nhị tỷ quan tâm, muội đã khá hơn nhiều." Ngâm Hoan trả lời cùng cười yếu ớt, "Rất nhiều ngày không có đi nữ đường, không biết lão sư đã dạy

những thứ gì."



Cố Ngâm Sương ngẩn ra, không nghĩ tới nàng sẽ

hỏi về những thứ được dạy trong nữ đường những ngày qua, một năm này,

nàng đúng là cùng muội muội mình đồng dạng học qua loa là chính, "Lão sư giảng nữ giới cùng cách hành xử, nếu muội muội không hiểu, đợi lát nữa

tỷ tỷ sẽ nói trước với muội một lần."



"Vậy làm phiền tỷ tỷ

đây." Ngâm Hoan cười ngọt ngào, Cố Ngâm Sương không thể lí giải được lí

do mình cảm thấy quái dị là từ đâu tới.



Đến nữ đường, như

những gì Cố Ngâm Sương nói, lão sư đem nữ giới giảng một hồi rồi nói đến cách hành xử đúng đắn của một tiểu thư, Ngâm Hoan ngồi xuống ghế, một

bên Cố Ngâm Liên ( có chương viết là Cố Ngâm Hoạ, bạn Mây chẳng biết

đường nào mà lần) còn liếc nhanh sang, "Thất muội ngươi nghỉ ngơi nhiều

ngày như vậy, đến lúc học lại thì phụ thân ra đề thi, muội làm sao bây

giờ?"



"Tứ tỷ ngươi cũng đừng dọa nàng, thời điểm lần thi

trước Ngâm Hoan được phụ thân hỏi, đúng là sợ thiếu chút nữa khóc đấy."

Đằng sau Cố Ngâm Phương thừa dịp lão sư không chú ý, lặng lẽ nằm lên bàn trung gian giữa hai nàng nói, "Lúc này tới lúc thi còn nửa tháng, ngươi còn doạ này, nàng có thể ngay cả đi cũng không dám đâu."



Ngồi ở bên cạnh Cố Ngâm Phương, Cố Ngâm Hương che miệng nở nụ cười, tầm mắt

rơi vào trên người Ngâm Hoan, len lén kéo Cố Ngâm Phương một cái, nàng

lúc này mới ngồi trở về chỗ của mình, trên mặt còn mang theo một tia

hiểu rõ, tựa hồ Ngâm Hoan giờ phút này đã sợ đến mức không dám nói gì.



Ngồi ở phía trước Cố Ngâm Sương là Tam tiểu thư Cố Ngâm Nguyệt, con gái của

dòng chính của con trai thứ hai Cố gia, nghe phía sau thanh âm của muội
Ngâm Hoan chú ý tới một màn không được tự nhiên kia của di nương, ngẩng

đầu hỏi nha hoàn sau lưng di nương, "Sư phụ thợ mộc này không phải là

người trong Cố phủ?"



"Đúng vậy Thất tiểu thư, đây là di nương sai người tìm ở bên ngoài, di nương hỏi vài vị trong phủ họ đều nói bận hết rồi." Bàn tay nắm chặt thành quả đấm dưới mặt bàn, Ngâm Hoan nhìn

thấy một tia bất an hiện trên mặt Chu di nương, thân thể run lên, cười

nói, "Vậy cũng không có việc gì, di nương thay ta đem cái này giao cho

hắn cũng được, chỉ là cần đi lại nhiều lần, đến lúc đó nhét nhiều tiền

cho vài bà tử là được rồi."



Nàng sớm nên nghĩ đến, bằng thân

phận di nương, người làm trong Cố phủ toàn là lũ bợ đỡ người trên cao

dẫm đạp người thấp, làm sao có thể sẽ giúp mình nàng gấp được, không có ở một bên chế giễu đã được xem là phúc hậu rồi.



Người ở phía ngoài, ngoại trừ cha ghẻ thích đánh bạc của Chu di nương cùng con trai hắn bên ngoài thì còn ai vào đây chứ.



Chu di nương thấy nàng không muốn hỏi tiếp, thở phào nhẹ nhõm, "Ngươi yên

tâm, đến lúc đó sẽ mang cho con xem trước, nếu con vẫn không hài lòng

thì lại đi đổi."



"Vậy thì làm phiền di nương, hai ngày nữa

phụ thân sẽ trở lại, con còn có việc, con đi về trước đây." Ngâm Hoan ra khỏi phòng kia, Chu di nương còn đuổi theo nàng lấy ra một túi tiền nhỏ nhét vào tay của nàng, " Ngày sinh nhật của lão phu nhân sắp tới rồi,

đây là thời điểm cần dùng tiền, đây là tiền ngươi tháng con đưa ta, con

cầm mà dùng đi."



Ngâm Hoan đem túi tiền đẩy trở về, nhìn vẻ

mặt kinh sợ của nàng, nói một câu không hợp tuổi với di nương nàng "Di

nương, phụ thân sắp trở về, người cầm bạc này để mua vài món trang sức

đẹp mà đeo đi."



Chu di nương kinh ngạc nhìn Ngâm Hoan rời đi, nha hoàn sau lưng đi ra nhìn theo mà mở miệng nói, "Thất tiểu thư đã

trưởng thành rồi."



Nuốt xuống một hơi đau lòng, bàn tay Chu

di nương nắm chặt túi tiền, nước mắt tràn đầy hốc mắt, nàng gật đầu nhẹ, "Ừ, trưởng thành rồi."...