Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Tâm Kế

Chương 13 : Phụ thân trở về

Ngày đăng: 11:52 30/04/20


Ban đêm Cố phủ thật

yên tĩnh, trong Nghênh Xuân viện, Cố Ngâm Phương vẻ mặt ủy khuất nhìn

Tiền di nương ăn cháo tổ yến, "Di nương, nàng nói vòng ngọc này là giả."



"Nàng còn nói gì nữa" Tiền di nương buông chén xuống, nhìn thoáng qua vòng

tay kia, kéo nữ nhi tiến vào lòng ngực của mình, ôn nhu hỏi.



"Nói con là cố ý làm cho nàng mất mặt, còn nói làm như vậy sẽ gây mất thể

diện cho phụ thân, cho dù là thật sự, nàng cũng không nguyện tranh giành danh tiếng với tỷ tỷ."



Trong ký ức của Cố Ngâm Phương, bắt

đầu từ lúc còn nhỏ, giữa các thứ nữ của Tam phòng, vẫn là chưa bao giờ

có đối thủ, Cố Ngâm Sương là chị ruột, không nói làm gì, còn lại kiêng

kỵ sủng ái Tiền di nương, càng chắc là sẽ không dám nói cái gì, chỉ cần

đối với Phương thị đầy đủ lễ nghi, nàng cũng không còn bị uỷ khuất

chuyện già.



"Nàng thật sự nói như vậy?" Tiền di nương khóe

miệng xẹt một tia vui vẻ, Cố Ngâm Phương gật gật đầu, "Di nương a, nàng

thật có thể nhận ra này vòng tay là giả sao? Con còn nhìn không ra đấy,

làm sao nàng lại biết trong khi ngày thường căn bản không có vài món đồ

trang sức đeo tay như vậy?"



Tiền di nương đem Cố Ngâm Phương

đẩy ra, đưa tay sờ sờ tóc trên trán nàng một chút, "Nàng biết hay không

cũng không quan hệ, có người dạy nàng thì nàng biết thôi."



Móng tay được sơn đỏ tươi của Tiền di nương từ từ lướt qua hai má Cố Ngâm

Phương, làn da trắng nõn càng tôn lên vẻ tươi đẹp màu đỏ, trong Cố phủ

này, có thể dạy bảo Cố Ngâm Hoan điều này, ngoại trừ Chu di nương, chính là phu nhân.



Chu di nương có bao nhiêu cân lượng nàng còn có thể không rõ ràng sao, Tiền di nương nheo mắt lại suy nghĩ, phu nhân

làm như vậy, đến tột cùng là có ý gì.
thương, hôm nay thương thế có tốt hơn chưa?"



"Đã tốt lắm, đa

tạ phụ thân quan tâm." Ngâm Hoan không kiêu không nịnh nói, khẽ cúi đầu, Cố Thừa Vũ xem hài lòng, lại cảm thấy chỉ là một câu nói như vậy có vẻ

không đủ lộ tình thương của cha mới đối với Phương thị lại nói, "Cô

nương gia, cần chú ý nhiều hơn một chút, nàng nhớ them đồ tẩm bổ cho

con."



Phương thị gật gật đầu, trên mặt cũng mang theo một

tia vui vẻ, chỉ có Dương thị híp mắt nhìn Ngâm Hoan, bèn kéo Cố Dật

Triết sắp sửa ngồi xuống tiến vào trong ngực, "Đều đã chăm sóc được nửa

tháng, ta nhìn cũng không có chuyện gì lớn, đứa nhỏ cũng khoẻ rồi, Thừa

Vũ a, còn đang dùng cơm đấy, ngươi cứ như vậy các nàng làm sao dám hạ

đũa."



Ngâm Hoan trở về chỗ ngồi, vừa ngẩng đầu liền chứng

kiến Cố Ngâm Phương ngồi đối diện liếc nàng đầy ghen tị, ngày đầu tiên

phụ thân trở lại liền nhận lấy khen ngợi, không phải chỉ là chuyện cứu

Lục đệ thôi sao, tường chỉ có cao bấy nhiêu thôi, té xuống cũng có bị

thương gì nặng đâu.



Ngâm Hoan hướng về phía nàng cười cười,

"Lục tỷ, ngươi là muốn ăn món ăn bên cạnh ta sao, Bát muội cũng thiệt

là, biết rất rõ Lục tỷ tỷ thích món này, ngươi còn không giúp nàng cầm

a."



Ngâm Hoan cầm lấy một cái chén nhỏ múc một chút món ăn, nhờ Ngâm Hương đưa tới, đùa giỡn bằng giọng nói oán trách.



Cố Ngâm Hương muốn cười nhưng vẫn cố nhịn, Cố Ngâm Phương nhận chén đồ ăn

kia lại không dám phát tác, cúi đầu buồn buồn ăn, nghĩ thầm còn có ngày

mai, coi như là hiện tại ngươi được khen ngợi, ngày mai phụ thân kiểm

tra công khóa, xem người làm sao đây.