Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Tâm Kế
Chương 146 :
Ngày đăng: 11:54 30/04/20
Rất nhanh đã tới phủ Thái Tử, Cận Thu xuống xe ngựa đi tới trước của lớn, thị vệ gác cửa cũng nói giống như lúc Ngâm Hoan tới đây: “Thái Tử Phi không tiếp khách.”
Từ trong ngực, Cận Thu lấy ra lệnh bài, những người thị vệ gác cửa đưa mắt nhìn nhau, một người trong bọn họ lên tiếng: “Kính xin cô cô chờ một chút, tiểu nhâu phải đi bẩm báo lại với Thái Tử Phi.”
“Không cần, ngươi dẫn chúng ta vào trong là được rồi." Cận Thu nhìn hai người thị vệ, hoàng hậu nương nương phái bà đến, còn cần gì phải bẩm báo.
Thị vệ thấy không thể ngăn cản được, liền hướng về phía người kia ra hiệu bằng mắt, sau đó dẫn Cận Thu cùng hai người Tô Khiêm Mặc vào trong.
Trong lúc bọn họ sắp tới viện của Thái Tử Phi, thì Thái Tử Phi mới vội vàng ra đón, thấy Tô Khiêm Mặc đứng sau lưng Cận Thu thì nàng ta sững sờ trong chốc lát, nhưng ngay sau đó liên cười nói: “Thì ra là Cận Thu cô cô, không nghe mẫu hậu nhắc tói, cho nên không kịp chuẩn bị.”
“Biết Thái Tử Phi chăm sóc Thái Tôn cực nhọc cho nên nương nương sai ta tới để thăm nom, bởi vì Tô Phó Thống quan tâm đến tình trạng của Thái Tôn nên cùng đi để thăm viếng.” Thái Tử Phi vừa nghe vậy, nụ cười trên mặt càng sâu hơn, Hoàng Hậu quan tâm tới con của nàng ta, đó là một chuyện không thể nào tốt hơn nữa: “Mời cô cô qua bên này, Khiêm Mặc cũng thật là, muốn tới thăm mà không chịu nói trước với ta một tiếng.”
Đến biệt viện của Thái Tôn, ở trong viện trên đường đi cứ cách một khoảng đều có người, Ngâm Hoan cảm thấy thật kỳ quái, nếu Thái Tử Phi đã coi trọng con trai như vậy, không lý nào lại để cho một mình hắn chạy tới viện của Tưởng tỷ tỷ, mà không có người nào đi theo bên cạnh.
Hiện giờ Thái Tôn đã sáu tuổi, đang nằm thở thoi thóp trên giường bệnh, nếu không phải nắm giữ địa vị Thái Tôn, thì lấy tình trạng sức khỏe của đứa nhỏ này thật khó lọt vào mắt hoàng thượng, cũng khó trách Thái Tử Phii vì đứa nhỏ này mà lo lắng, cho dù có sinh bao nhiêu đứa nhỏ khác cũng không thể lợi thế bằng trưởng tử đích tôn.
“Mẫu phi.” Thái Tôn nhẹ giọng gọi một tiếng, Thái Tử phi đau lòng ôm hắn ngồi dậy, Thái Tôn nhìn Cận Thu cũng biết chuyện gọi một tiếng Cận Thu cô cô, Cận Thu cũng đưa lên những vật được Hoàng Hậu ban thưởng xuống, truyền đạt lại mấy lời quan tâm của Hoàng Hậu.
“Đa tạ hoàng nãi nãi đã quan tâm, nhất định Tuân Nhi sẽ chăm sóc sức khỏe thật tốt, đến lúc đó sẽ vào cung để thăm ba.” Tô Ngạn Tuân ôn hòa nói, đến lúc này Tô Khiêm Mặc mới bảo A Hỉ đưa lễ vật lên: “Phải vài ngày nữa Thái Tử ca ca mới trở về, ta cũng sắp trở về Dương Quan rồi, cũng muốn tới thăm một lần.”
Ngâm Hoan bấm tay hắn một cái: “Nói nhỏ thôi, sao chàng lại hình dung Hoàng Thượng như vậy, cũng phải nhỏ tiếng một chút đi.”
“Nếu quả thật Thái Tử Phi có ý định này, thì coi như lần này chúng ta đến thật đúng lúc.” Sắc mặt của Tô Khiêm Mặc trầm xuống, huyết mạch con cháu của Thái Tử vốn không nhiều, nếu Tưởng Trắc Phi không may mất đi đứa nhỏ, đến lúc đó tuy Tưởng gia không thể thẳng thắn trách tội Thái Tử Phi, nhưng khẳng định ngấm ngầm bất mãn với phủ Thái Tử.
Ngâm Hoan thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Tưởng tỷ tỷ không có sao là tốt rồi, mới vừa rồi khi bước vào căn phòng kia, tuy bọn họ chỉ liếc nhìn nhau một lần, Tưởng Như Nhân liền ngất xỉu, chuyện té xỉu có thể nói lên thân thể nàng ta yếu đuối, Cận Thu ở ngay đó, Thái Tử Phi sai người mời thái y tới, vào nhà kia, họ chỉ là nhìn nhau một cái, Tưởng như nhân liền ngất đi, một ít té vừa vặn nói rõ nàng thân thể yếu đuối, cận thu tại chỗ, thái tử phi phái người đi tìm thái y tới đây, mọi chuyện cứ phát triển như vậy, tất nhiên cũng biết được Tưởng Như Nhân mang thai.
Bởi vì vừ mới mang thai, cho nên đừng nói Thái Tử Phi, ngay cả bản thân Tưởng Trắc Phi cũng không biết chuyện này, chắc chắn là không thể tiếp tục cấm túc thêm nữa, Tưởng Như Nhân được thả ra để điều dưỡng thân thể thật tốt, lúc hai người Ngâm Hoan rời khỏi thì Cận Thu vẫn còn ở lại trong phủ Thái Tử, có bà ta ở đó, Ngâm Hoan cũng yên tâm rồi.
“Tướng công, chàng nói thử xem tại sao Thái Tử Phi phải làm chuyện này, chắc chắn nàng ta rất rõ ràng cái lợi và hại trong chuyện này mà.” Một lúc sau, Ngâm Hoan mới ấp úp hỏi, làm chính phi trong phủ Thái Tử, đã sinh được trưởng tử, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra thì sau khi Thái Tử kế vị, chắc chắn sẽ phong nàng ta làm Hoàng Hậu, dưới tình huống như vậy đáng lẽ nàng ta phải vì Thái Tử mà suy nghĩ, giúp Thái Tử được kế vị thuận lợi mới đúng.
“Cho dù là người lợi hại hơn nữa thì cũng sẽ có điểm yếu.” Tô Khiêm Mặc vuốt má của nàng: “Nàng chính là điểm yếu của ta, mà đối với Thái Tử Phi, Thái Tôn chính là điểm yếu của nàng ta.”
Khuôn mặt của Ngâm Hoan thoáng chốc đã ửng hồng: “Nếu đã là điểm yếu của nàng ta, vậy thì chuyện này không thể nào do Thái Tử Phi bày ra rồi, nàng ta không thể nào để Thái Tôn phải mạo hiểm.”
Vừa nói xong, dường như Ngâm Hoan nghĩ tới điều gì, ngẩng đầu lên, hai người cùng nhìn nhau, ở trong mắt đối phương, hai người đều thấy được đáp án, không phải là Thái Tử Phi, vậy sẽ là người nào đây?!
Tác giả có lời muốn nói: Xin lỗi nhé- - hôm nay Lương Tử chỉ viết một chương thôi, về nhà trễ quá, thật sự không kịp nữa, ô ô ô, xin lỗi các bạn, cũng không kịp nhìn bình luận, giờ phải đi coi liền