Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Tâm Kế

Chương 15 : Trận đánh đầu tiên

Ngày đăng: 11:52 30/04/20


Sau thời điểm kiểm

tra học vấn tại nữ đường, ánh mắt Cố Ngâm Phương khi nhìn Ngâm Hoan đều

mang vài tia kì lạ, nếu như nói quá khứ đơn thuần là thích chơi ác nàng, như vậy hiện tại liền nhiều hơn một phần hận ý, ước chừng vì tự thấy

Ngâm Hoan hơn nàng. Sự vui vẻ của nàng chính là tạo nên từ sự thống khổ của Ngâm Hoan.



Cố Thừa Vũ chỉ ở lại năm ngày trở về Huệ an

thành, bởi vì hắn chịu trách nhiệm kiến tạo lại cung điện nên không có

thể rời đi khỏi quá lâu, có thể thấy, đối với Chu di nương mà nói, này

năm ngày căn bản là nàng không có cơ hội gặp mặt, tại trong phòng Phương thị ngủ lại hai tối, còn lại ba buổi tối, chia đều cho vài vị di nương

khác.



Qua mấy ngày cuộc sống bình tĩnh trở lại, không thể

thiếu chút ngáng chân, Ngâm Hoan thuận lợi nhận được tiểu bình phong đã

làm xong, so với công tượng trong Cố phủ, bên ngoài làm càng thêm tinh

xảo hơn, bất luận là chạm rỗng hay là làm bệ, được sơn rất tinh tế, Ngâm Hoan đem dải lụa được thêu tốt treo lên thì một tòa tiểu bình phong

rộng hơn một thước cao nửa thước liền xuất hiện ở trước mắt.



Khẽ gập lại ở giữa, bức thêu hạc ngắm lan dưới ánh sáng của đèn đuốc hiện

lên cực kì có hồn, dùng chỉ tơ màu hồng làm tôn lên chỉ kim tuyến được

thêu lồng vào chữ thọ rất đẹp, Ngâm Hoan cầm hộp gấm trong tay cẩn thận

bỏ vào.



Ngày nóng qua, đến giữa tháng tám, nhiệt độ có chút

giảm xuống, Cố phủ cũng bắt đầu náo nhiệt, Cố quốc công Cố Vũ Lang bên

ngoài lãnh binh đánh trận đã trở lại mang theo quà tặng cho Cố lão phu

nhân, năm rương lớn quà được mấy chục binh lính mang vào.



Trong phủ nha hoàn bà tử cũng đều bận rộn, trong hành lang hay vườn hoa đều

được trang trí bằng tơ lụa màu đỏ mang không khí vui mừng, không khí

trong Trúc Thanh viện cũng đi theo mà sinh động hẳn lên, một bên Cố Ngâm Phương yên lặng đang thử hai bộ xiêm y mới làm, một bên Cố Ngâm Sương

nhìn một quyển ghi chú cầm trong tay, thỉnh thoảng cùng nàng nói hai

câu.



Cố Ngâm Phương nhấc làn váy ngồi trên giường, cầm lấy

một quyển mà nàng xem hết sững sờ hỏi, "Nhị tỷ từ khi nào mà ngươi cũng

xem sách lão sư?"



Cố Ngâm Sương sách để xuống, xem tư thế

ngồi của nàng khẽ nhíu mày một cái, "Lúc nào rảnh thì xem, sách lão sư

quả thật rất hay." Cố Ngâm Sương phân phó nha hoàn lấy khăn ra, lau khóe miệng cho nàng, ôn nhu nói, "Sao di nương lại cho ngươi đi ra như vậy?"



"Nhị tỷ, ngươi nói nàng sẽ tặng cái gì cho lão phu nhân?" Cố Ngâm Phương gật gật đầu, chậm chạp hỏi.



"Ngươi không có thăm dò thử sao?" Cố Ngâm Sương lật trang kế tiếp, "Ta chính
đại bình phong trong phòng liền nghĩ đến cái này, hi vọng lão phu nhân

có thể khỏe mạnh trường thọ giống như bức thêu hạc ngắm lan này."



Cố lão phu nhân không khỏi nhìn nhiều nàng vài lần, Tam phòng có nhiều thứ nữ cũng không quá dễ dàng, cho dù Nghệ Lan (Phương thị) không phải là

một chủ mẫu hay đố kị nhưng nhìn mấy hài tử này trưởng thành sớm, cũng

làm cho người cảm thấy đau lòng.



"Đứng lên đi, con quỳ cũng

lâu rồi, ta nghe mẫu thân nói về con, mấy ngày trước con còn cứu tiểu

Lục, đứa bé ngoan, mau đứng lên thôi."



Ngâm Hoan đứng dậy,

từ trong tay Cố lão phu nhân nhận lấy bao lì xì, trên mặt luôn nhẹ nhàng cười, Phương thị ở sau lưng nhìn nàng trên mặt là một tia vui vẻ nhưng

nét mặt vẫn không hiện rõ, là một đứa nhỏ có thể khiến người khác an

tâm.



Không giống với việc được phụ thân khen ngợi, Cố lão phu nhân khen ngợi chính là đại diện cho Cố phủ, cũng là lần đầu tiên Ngâm Hoan được nhìn kĩ càng, đứa nhỏ này giữa hai hàng lông mày rất giống Cố Thừa Vũ, là một đứa nhỏ có tâm tư tinh tế, một cô nương thiện lương nhu thuận.



Ngâm Hoan trở lại sau lưng Phương thị, cảm nhận rõ

ràng được ánh mắt của người khác chiếu tới, tiểu bình phong kia so về

giá trị làm sao bằng quà của nhóm tỷ muội, nhưng so với những thứ như

ngọc quan âm, Phật châu các loại, chỉ có đồ của nàng, là tâm ý mà không

tiền nào mua được.



Người lớn tuổi, đối với mấy cái đồ xa hoa

đã sớm quá quan trọng, bởi vì là đại thọ năm mươi, quà của các nhà khác

đều rất quý trọng, ai cũng sẽ không tùy ý cầm cái bức tranh thêu đi tặng nên chỉ có tiểu bình phong của Ngâm Hoan là quà tặng độc đáo nhất.



Ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt thiện ý của Phạm cô nương đứng đối diện, Ngâm

Hoan cười hướng về phía nàng gật đầu nhẹ, yên lặng chờ tất cả mọi người

chúc thọ xong rồi, mới đi theo Phương thị đi vào tiểu hoa viên.



Ngâm Hoan ngồi ở trong đình, xem bọn Cố Ngâm Liên ở trong hồ nước cho cá ăn, gặp Cố Ngâm Phỉ cũng muốn qua đó chơi, chặn lại lên tiếng dặn, "Muội

cẩn thận một chút, trời mới mưa nên đường rất trơn, coi chừng trượt chân ngã vào hồ nước."



"Không phải bọn Ngũ tỷ cũng đi chơi sao,

Thất tỷ tỷ, chúng ta cũng qua đó nhìn một chút nha?" Ngâm Phỉ nhìn Ngâm

Hoan đầy khát vọng, Ngâm Hoan cầm lấy trái cây trên bàn đưa cho nàng,

"Tốt, vậy chúng ta cũng đi xem một chút nhưng muội phải hứa là không

được đứng quá gần hồ nước nha."



Cố Ngâm Phỉ gật đầu thật nhanh, lôi kéo nàng đi đến hồ nước...