Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Tâm Kế
Chương 161 :
Ngày đăng: 11:54 30/04/20
Ngâm Hoan không biết
bọn họ đã đạt thành thỏa thuận gì với nhau, Tô Khiêm Mặc nói với Ngâm
Hoan dọn dẹp sạch sẽ một căn phòng, để cho ông lão và hắn ta có thể ở đó dưỡng thương, cũng không lo sợ bọn họ sẽ chạy trốn.
Chỉ là Tô
Khiêm Mặc cũng không trở lại Hành Quan nữa, mà lại đi một chuyến tới
quân doanh, để Lục tướng quân đi Hành Quan thay thế cho hắn ở lại. Khi
đến chỗ nhốt tù binh xác thực lại một lần nữa, Tô Khiêm Mặc chỉ thấy
được thi thể của Đại Vương Tử Bắc Đồ, hắn ta vì che chở cho em mình mà
bị loạn tên bắn chết.
Tô Khiêm Mặc không có báo lại chuyện này
cho Lục Vương Gia, chỉ nói với bọn họ sẽ đưa hai
người kia trở về quân doanh. Hắn biết rõ Đại Kim sẽ xử trí bọn họ như
thế nào, nếu nói là thả bọn họ đi là chuyện không thể nào xảy ra.
Hiện giờ, cần phải thay đổi cách thức tác chiến, Bắc Đồ đã đổi chủ, lại càng có nhiều chính sách tàn bạo hơn, chỉ có phòng thủ thì không thể nào làm cho bọn họ hoàn toàn rút lui được. Nửa tháng sau, Tô Khiêm Mặc quyết
định dẫn quân tấn công, phải gặp vị vua mới giết cha đoạt vị của Bắc Đồ
một lần mới được.
Tin tức của A Duy rất hoàn chỉnh về mọi mặt,
bao gồm chi tiết tường tận về sự phân bố binh lực của Bắc Đồ, cộng vào
những tin tức mà bọn họ thăm dò được, Tô Khiêm Mặc nắm mọi thứ trong
tay, nhất định để cho bọn họ lần này có đi mà không có về.
Chiến
loạn kéo dài hơn một năm, lòng người cũng mệt mỏi, mọi người đều hy vọng chiến tranh sẽ mau chóng kết thúc. Quyết định của Tô Khiêm Mặc khiến
cho tinh thần quân lính trong quân doanh cũng tăng cao. Ngâm Hoan đích
thân đưa tiễn hắn ra cửa, đứng ở cửa thật lâu, cho đến khi không còn
thấy bóng dáng của hắn nữa.
“Tiểu thư.” Nhĩ Đông ở sau lưng nàng, nhẹ nhàng gọi nàng: “Sao người không nói với cô gia?” Ngâm Hoan lắc
đầu, một tay nhẹ nhàng vuốt bụng: “Nếu chàng biết thì sẽ lo lắng cho
chúng ta.”
“Nô tì đi mời đại phu tới coi lại cho tiểu thư.” Nhĩ
Đông để Tập Noãn chăm sóc cho Ngâm Hoan, còn nàng ấy thì đi ra ngoài để
mời đại phu. Cuộc sống trong nhà mấy ngày này cũng tạm ổn, Ngâm Hoan
không dám xác định, chỉ mơ hồ cảm giác được lần này thật sự có. Lần này
Tô Khiêm Mặc phải đi, Ngâm Hoan không muốn để hắn quan tâm lo lắng thêm
một chuyện chưa chắc chắn.
Vòng qua trước đình, Ngâm Hoan thấy bộ dáng lưỡng lự của A Duy ở trước cửa phòng mình, A Duy
thấy nàng cũng có chút ngượng ngùng: “Tô phu nhân, thuốc của A Mô đã
dùng hết rồi, các người có thể giúp ta ra phủ mua thuốc hay không?” Nếu
ban ngày hắn ta đi ra ngoài dễ dàng thu hút ánh mắt của người khác, lần
trước ở hiệu thuốc kia, bản thân hắn đã làm cho người ta sợ hết hồn, cho nên A Duy không dám quay lại.
“Để ta sai người mang qua cho
ngươi.” Ngâm Hoan nhìn hắn ta cũng giống như đang nhìn em trai mình, lúc trước Dật Triết cũng như vậy, luôn muốn trở thành một nam tử hán, nhưng trên mặt lại đầy vẻ non nớt.
nhất là Bắc Đồ, dân chúng lầm than khổ sở, mặc kệ phía bên đó có ý định
gì, chỉ cần trải qua những ngày yên ổn, bọn họ đã cảm
thấy rất tốt.
Bộ dáng của vua Bắc Đồ rất thành khẩn nhận sai lầm, cuối cùng cũng đem ấn vàng đóng xuống tấm da dê, ngẩng đầu nói: “Thật
kính trọng Lục Vương Gia, ta còn có một yêu cầu quá đáng, hy vọng nước
Đại Kim có thể giúp ta.”
Mọi người trong phòng đều ngẩng đầu nhìn hắn, Lục Vương Gia cầm lấy tấm da dê cất lại, sau đó vua Bắc Đồ nói
tiếp: “Lần này xuất binh, em trai ta cũng có đi theo, nhưng cuối cùng
hắn đã bị mất tích, đến thi thể cũng không tìm ra được, A Mô đã đi tìm
cũng không tìm được người, ta muốn hỏi thăm trong quân doanh của các
người có tù binh Bắc Đồ hay không? Tên của hắn là A Duy, đây là tranh vẽ của hắn ta.”
Lông mày của Tô Khiêm Mặc nhíu lại, nhìn tranh vẽ hắn ta đưa ra, chính là tên nhóc đang ở trong nhà mình.
Trong giọng nói của vua Bắc Đồ có chút đau lòng: “Mẹ ta vẫn cảm thấy em trai
còn chưa chết, bởi vì không tìm được thi thể, cho nên không biết có phải hắn đã đến Đại Kim hay không, nếu không tìm được người trong quân
doanh, còn phải làm phiền Lục Vương Gia giúp ta tìm kiếm hắn, nói cho
hắn biết A Phụ đang bị bệnh nặng, hy vọng nhìn thấy hắn lần cuối cùng.”
Lục Vương Gia cũng không biết người trong tranh vẽ, chỉ đành nhận lấy tranh vẽ trước, rồi gật đầu: “Ta sẽ cố gắng hết sức.”
“Vậy thì làm phiền ngài.” Vua Bắc Đồ lại sai người dâng lên bảo vật, đem
thành ý muốn giao hảo với nước bạn thể hiện hết sức hoàn mỹ: “Lục Vương
Gia, trước khi em trai ta bỏ đi đã cùng phụ vương ta tranh cãi, nếu như
thật sự hắn không chịu trở về, kính xin Vương Gia có thể báo với ta tin
tức của hắn, cũng có thể làm cho phụ vương và mẹ yên tâm hơn.”
Tô Khiêm Mặc nhìn hắn ta ý vị sâu xa, người anh trai này dụng tâm đến cỡ
nào, nếu là người khác, chắc sau khi nghe xong đã cực kỳ cảm động rồi.
Rời khỏi Bắc Đồ, Tô Khiêm Mặc rút quân, () đem quân rút
về thành trì tước đó, bên phía thất bại sẽ phải bị trừng phạt theo thất
bại, trừ những tiền bạc châu báu mà vua Bắc Đồ đưa tặng, bọn họ cũng lấy được ba thành trì đã chiếm đóng, đây là một phần lãnh thổ của nước Bắc
Đồ.
Quân Bắc Đồ bên phía Hành Quan cũng rút lui nhanh chóng, cuộc chiến diễn ra một năm rưỡi, cuối cùng cũng đã ngừng.
Bão tuyết bay đầy trên bầu trời, núi rừng được bao phủ một màu trắng xóa,
một con ngựa màu nâu đang chạy trong trời tuyết, Tô Khiêm Mặc đạp lên
tuyết để trở về…
Tác giả có lời muốn nói: cuối cùng cũng viết
xong chiến tranh ở Dương Quan, tại sao Lương Tử lại hành hạ chính mình
vậy chứ, ai, đã biết không hiểu rõ việc này mà còn ráng bỏ thêm một đoạn như vậy vào nữa, bản thân tôi khi viết cũng rất rối rắm, hy vọng sẽ
không đến nỗi nào, Ngâm Hoan có thai sao? Phải về kinh sao? Mọi người
còn không chịu tung hoa đi ~~ gào khóc gào khóc