Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Tâm Kế

Chương 173 :

Ngày đăng: 11:54 30/04/20


Edit: quynhle2207—diễn đàn



Đầu tháng hai, Tô Khiêm Mặc dẫn theo A Duy trở về thành Lâm An. Trong hai tháng này, Cố Vũ Thừa trên đường đi từ trà thành trở về đã bị bí mật vây bắt. Cuối tháng hai, đội ngũ vận chuyển trà đã đến Lục gia ở thành Lâm An, Lục Trọng Nham mất tích, trên dưới của Lục gia đều bị thẩm vấn.



Trong không khí mùa xuân dào dạt, trong thành Lâm An lại tiến hành điều tra bí mật, mãi đến tháng ba mới có người biết được chuyện này.



Tô Khiêm Mặc mang về chính là thư từ qua lại giữa Lục Trọng Nham và người Bắc Đồ, hơn mười lá thư kia hợp lại mới có thể tìm hiểu được tin tức, đó là những tin tức quan trọng của thành Lâm An, trong đó bao gồm những chuyện lớn của triều đình vào cuối năm trước, mặc kệ người cuối cùng nhận được những tin tức này là ai, tội danh Lục Trọng Nham tư thông cùng người Bắc Đồ được chứng thực, chuyện này làm cho mọi người trên dưới Lục gia đang ở trong nhà lao cũng không thể tin được, nhất là Lục phu nhân, con trai tốt của bà ta, làm sao có thể làm ra được những chuyện như vậy.



Ở trong hoàng cung, trên điện Kim Loan, Hoàng Thượng nhìn Lục Vương Gia trình lên toàn bộ chứng cứ, liên tiếp nói ba tiếng ‘tốt’, vẻ mặt âm trầm thật khủng bố: “Đưa Lục Tướng Quân lên đây.”



Cha con Lục gia bị dẫn từ trong nhà lao ra ngoài, Lục phu nhân đã khóc rất nhiều lần, sắc mặt tiều tụy, dựa vào bên cạnh cửa nhìn lão gia và con trai bị đưa đi, nhưng Cố Ngâm Sương lại ngồi yên tĩnh ở đằng kia, không nói câu nào, cũng không biết đang buồn hay vui.



Đừng nói chi những người khác, từ đầu đến cuối, ngay cả bản thân Lục Tướng Quân cũng không thể tin con trai mình lại làm ra những chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, quỳ trước điện Kim Loan, nghe Bình Vương Gia kể lại từng chuyện, từng chuyện một, trong lòng của Lục Tướng Quân cũng càng ngày càng trầm xuống.



Lúc trước dẫn hắn ta đi Dương Quan quả là một chuyện sai lầm,đã làm cho hắn ta nổi lên những tâm tư như vậy, có thể cùng người Bắc Đồ hợp tác để bán nước cầu vinh, mà chuyện về lá trà đã hoàn toàn đánh tan điểm kỳ vọng duy nhất cũng là sau cùng trong lòng của Lục Tướng Quân đối với người con trai này. Ngay cả tính mạng người trong nhà, hắn ta cũng không để ý tới.



“Hoàng Thượng, cầu xin Hoàng Thượng hạ chỉ, để cho thần được đích thân đi bắt nghịch tử này trở về.” Lục Tướng Quân quỳ trên mặt đất hướng về hoàng thượng liên tiếp dập đầu, Tô Khiêm Mặc đang đứng một bên, nhìn Lục Tương Quân trong thoáng chốc đã già đi rất nhiều, ông ta cũng giống như Lục Bá của hắn vậy, đã theo về dưới trướng của Hoàng Thượng từ lúc người vẫn còn là Vương Gia, đã lập được không ít công lao. Nếu không như vậy, thì làm sao bọn họ có được cơ hội đứng trước điện Kim Loan như bây giờ, có thể mở miệng cầu xin trước mặt Hoàng Thượng.



“Khanh, đó chính là con ruột của ngươi?!” Đại Kim đã trải qua mấy trăm năm cũng chưa bao giờ xảy ra chuyện giống như vậy, () đánh nhau với Bắc Đồ nhiều năm như vậy, lần đầu tiên có thể chung sống hòa bình thì trong đó lại ẩn chứa một mưu kế thâm sâu như vậy.


“Ngày mai ta muốn theo Lục Tướng Quân xuất phát đi Dương Quan.” Tô Khiêm Mặc muốn ở lại bên cạnh nàng thật vui vẻ thêm mấy ngày nữa, nhưng chuyện trong thành Lâm An vẫn còn chưa xử lý xong: “Đến lúc đó, thành Lâm An có khả năng sẽ bị phong thành.”



“Lỡ như Nhị tỷ phu còn chưa có rời khỏi thành Lâm An thì sao? Các người muốn tìm hắn ở đâu?” Ngâm Hoan quay đầu nhìn hắn: “Không phải chàng nói chuyện trà thành vẫn có ẩn tình khác hay sao? Có thể hắn đang ở trong thành Lâm An chờ đợi thời cơ, chờ cho các người đều ra ngoài.”



“Nha đầu ngốc, có nhiều người ở lại thủ thành Lâm An như vậy, mà cũng chỉ có ta và Lục Tướng Quân rời thành, nếu hắn thật sự trốn tại đây thì tốt rồi, Lục Tướng Quân cũng không phải đích thân xuống tay với con trai của mình.” Tô Khiêm Mặc không tin Lục Trọng Nham sẽ ngoan ngoãn trở về thành Lâm An: “Tháng sau phủ Thái Tử mở tiệc đầy tháng, nàng nhớ dẫn theo Tiểu Tứ cùng đi, không được đi một mình.”



Ngâm Hoan gật đầu: “Chàng phải đồng ý với ta, lần này đi, cho dù Lục Tướng Quân xử lý ra sao, chàng đều phải chăm sóc bản thân mình kỹ lưỡng, cẩn thận.”



Nhìn nửa vầng trăng trên cao, (d,đ,le,quy,đon) nếu mọi chuyện đều được thuận lợi như vậy, thì có phải mọi chuyện của kiếp trước, và cả những oán hận của bọn họ cũng có thể kết thúc rồi không?



Ngoại truyện nhỏ



Vang bên tai chính là tiếng khóc của Cố Dật Triết vì bị dọa sợ, không biết ai đã đỡ nàng lên, Nhĩ Đông nhận lấy Ngâm Hoan từ trong tay người khác, một giọt nước mắt vô thức rơi xuống: “Tiểu thư, người không có sao chứ?”



Ngâm Hoan để Nhĩ Đông lui về sau một chút, Phương Thị ôm Cố Dật Triết, cả khuôn mặt trắng bệch, nhìn đứa bé bị té làm cho lòng bàn tay bị thương một chút, dặn dò Dung ma ma nhanh chóng đứa hắn ta về viện của mình, quay đầu liếc mắt nhìn Ngâm Hoan đang dựa vào trong ngực Nhĩ Đông, phân phó: “Thanh Nha, đưa Thất Tiểu Thư trở về viện Trúc Thanh, chăm sóc cẩn thận.”



Dung ma ma nhanh chóng ôm Cố Dật Triết đang sợ hãi đi đến viện của Phương Thị, mọi người tản đi rất nhanh, chỉ còn nha hoàn đi vào trong viện Phong Thanh, lấy thang xuống, () còn lại nha hoàn mới vừa rồi muốn kéo Cố Dật Triết xuống nhưng lại không kéo được, đang hoảng sợ quỳ gối không nhúc nhích ở bên trong viện Thanh Phong, khóc sụt sùi. 



“Thất Tiểu Thư, Thanh Nha cõng người về.” Ngâm Hoan thu hồi tầm mắt, hơi động đậy thân thể, cảm thấy sau lưng mình đau dữ dội, nhìn Thanh Nha đang ngồi chồm hổm xuống, Ngâm Hoan chần chờ một chút, cuối cùng vẫn ghé người tựa lên lưng Thanh Nha, nhẹ giọng nói: “Làm phiền Thanh Nha tỷ tỷ rồi….”