Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Tâm Kế
Chương 18 : Sóng gió lại nổi
Ngày đăng: 11:52 30/04/20
Trong Trúc Thanh viện, Ngâm Hoan khó xử nhìn Cố Ngâm Sương, "Nhị tỷ, muội
cùng Lục tỷ hơi có chút cãi vã nên Lục tỷ mới lỡ tay đẩy ta xuống nước,
muội tin Lục tỷ cũng không cố ý nhưng chuyện cầu tình này mẫu thân và
Lão phu nhân không nghe muội đây."
Cách hai ngày sau Cố Ngâm
Sương mới sang đây xem nàng nhưng vừa thấy mặt nàng liền đề cập tới
chuyện cầu tình với Phương thị để có thể thả Ngâm Phương sớm một chút,
từ khi nào mà Ngâm Hoan nàng có bản lĩnh này a.
"Thất muội,
ta biết rõ trong ngày thường Ngâm Phương hay ức hiếp muội, chuyện tình
ngày đó chỉ có các ngươi biết thôi, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì,
tại sao Ngâm Phương lại đẩy muội xuống nước." Cố Ngâm Sương nhìn sắc mặt đỏ thắm của Ngâm Hoan, trong lòng mơ hồ loé lên một tia manh mối.
"Nếu buổi sáng hôm đó muội ở gần bờ ao hơn thì muội cũng đã bị Lục tỷ đẩy
xuống nước, nhưng theo ý của Nhị tỷ, hình như là Ngâm Hoan cố ý rơi
xuống nước muốn để oan uổng Lục tỷ tỷ sao."
Ngâm Hoan trên
mặt xẹt một tia oan uổng, Cố Ngâm Phương bị cấm túc, tất cả tỷ muội
không thể đi thăm nhưng cũng không phải là không có biện pháp, bất quá
Cố Ngâm Sương không muốn mình làm Phương thị tức giận cho nên mới tới
hỏi Ngâm Hoan.
"Thất muội, chúng ta cùng ở trong một cái sân, nên là quan tâm lẫn nhau mới đúng." Cố Ngâm Sương khóe miệng giương
cao, nói với nàng.
"Đó là tự nhiên, những lời của Nhị tỷ Ngâm Hoan sẽ ghi nhớ." Cố Ngâm Sương nhìn nàng không thay đổi nụ cười, nhưng trong lòng phức tạp vạn phần, Bành gia thiếu gia tự mình nhảy xuống hồ
nước cứu nàng lên, trong Cố phủ cũng không ít lời đồn thổi, người nói vô tình, người nghe có ý, trong ba phòng của Cố phủ hôm nay thảo luận
nhiều nhất là vế Cố Ngâm Hoan nàng, khiến lòng Ngâm Sương thật khó chịu.
"Muội nghỉ ngơi cho tốt, ta đi về trước." Cố Ngâm Sương đi ra ngoài vô tình
gặp Thanh Nha đang tiến vào, giấu nhanh sự kinh ngạc trong mắt. Cố Ngâm
Sương mang theo nha hoàn trở lại phòng mình, đột nhiên cảm thấy nóng ran mà băng trong phòng đã sớm tan hết, Cố Ngâm Sương hơi không có kiên
nhẫn tựa vào ghế nằm trên mặt xẹt một cái mệt mỏi.
"Tiểu thư,
cháo ngân nhĩ hầm cách thủy đã làm xong, nô tỳ bưng lên cho ngài ăn
nha." Châu vân cẩn thận cầm thảm đi đến đắp lên cho nàng, Cố Ngâm Sương
mở mắt ra, lắc đầu, "Bên kia di nương như thế nào rồi?"
"Phu nhân sai người tìm đại phu xem bệnh cho Tiền di nương rồi, nói là di nương
chính mình quá lo âu khiến lòng buồn bực." Châu Vân hầu hạ tiểu thư bốn
năm, chưa bao giờ thấy qua vẻ mặt này của nàng, chuyện của Lục tiểu thư
cùng di nương khiến nàng lo lắng theo.
"Vậy còn phụ thân thì sao."
"Lão gia không có qua thăm di nương." Châu vân dừng một chút, dè dặt nhìn
thoáng qua Cố Ngâm Sương, Cố Ngâm Sương gật gật đầu cho nàng lui ra.
viện...
Người đột nhiên khai khiếu không thành trong miệng
các nàng Ngâm Hoan giờ phút này đang được mời đi Phong Thanh viện, không có sai, là Cố Dật Triết cho phát thiệp mời nàng uống trà.
Nhìn dánh vẻ tiểu đại nhân của hắn, Cố Dật Triết tự mình châm trà cho mình,
Ngâm Hoan rất hoài nghi, đứa nhỏ này nhất định lại bị cái gì kích thích, nếu không làm sao lại muốn mời một mình mình đến Phong Thanh viện uống
trà, xem nha hoàn bên cạnh rung run lẩy bẩy coi chừng hắn, nếu hắn có
bị thương một chút, mấy cái này nha hoàn khẳng định là bị đánh chết.
Kỳ thật Cố Dật Triết cầm ấm trà một lúc liền mệt mỏi, nhưng đã bắt đầu rồi tại sao hắn lại có thể bỏ cuộc trước mặt đàn bà con gái được rốt cuộc
cũng rung rung rẩy rẩy múc nước từng bước châm trà, Dung ma ma một bên
xem mà tâm địa muốn nhanh nhảy ra cổ họng.
"Lục đệ, mấy ngày trước đây tỷ mới vừa học một loại thủ pháp ngâm trà, không bằng biểu
diễn một lần cho đệ nhìn một chút nha?" Cố Dật Triết nhìn nàng, cuối
cùng gật nhẹ đầu, Ngâm Hoan đứng dậy, từ trong tay hắn nhận lấy cái
muỗng cười nói, "Ta cũng không quá hiểu, đến lúc đó nếu sai, Lục đệ
đừng có chê cười ta nha."
Cố Dật Triết vốn cũng không hiểu
biết mấy, thuần túy là do khi đi học bị Cố Dật Thành cùng lứa với mình
kích thích, hai người từ nhỏ liền là kẻ thù không đội trời chung, ba
ngày một trận nhỏ năm ngày một trận lớn, Cố Dật Thành khoe khoang biết
cái gì, hắn cũng liền ồn ào muốn học một phen
.
Nhìn thủ pháp
của Ngâm Hoan, Cố Dật Triết từ hoài nghi chuyển thành kinh ngạc, chờ
Ngâm Hoan ngâm trà vào nước đã tốt lắm, Cố Dật Triết ngồi xuống bên cạnh nàng, làm nũng một chút nói ra, "Thất tỷ, tỷ phải dạy đệ cách pha trà
này nha."
Ngâm Hoan thấy hắn bám nàng làm nũng bộ dáng nàng
mà không gật đầu là hắn không thả ra, cười đem ly trà chuyển đến cạnh
hắn, "Đệ nếm trước đi."
Ngày đầu thu chỉ xót lại chút hơi
nóng của mùa hè, Ngâm Hoan bưng ly trà nhìn một vòng quanh viện, ánh mắt rơi vào một cái bồn hoa cạnh góc tường, ganh vì viện này đua sắc đẹp,
"Hoa này nở thật đẹp."
"Hoa đó là loại hoa Vũ yến, tỷ thích
thì hái một ít đem về ngắm đi." Cố Dật Triết tâm tình rất tốt, phất tay
để cho nha hoàn đi lấy cây kéo cắt hoa, Ngâm Hoan ngăn cản hắn lắc đầu
nói, "Cắt rất đáng tiếc, hoa vốn sống không được bao lâu, nếu không cắt
thì còn có thể ngắm lâu hơn."
Liên tục canh giữ bên cạnh Cố
Dật Triết chưa lên tiếng, Dung má má, nghe nói nàng lời ấy, đột nhiên mở miệng nói, "Thất tiểu thư nhân từ."