Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Tâm Kế

Chương 30 : Mộc phủ

Ngày đăng: 11:53 30/04/20


Xe ngựa ra khỏi

Lâm An thành hướng phía quan đạo đi thêm ba canh giờ nữa mới đến trấn

nhỏ bên ngoài Huệ An thành, Ngâm Hoan bị tiếng pháo nổ bên ngoài làm

giật mình mơ mơ màng màng tỉnh lại, hơi ngửa đầu mới phát hiện mình đang nằm ở trong ngực Mộc thị, mà Mộc thị thì duy trì một tư thế, một tay

lật sách trên bàng, tay kia đặt tại trên lưng của mình, ngẫu nhiên nhẹ

vỗ một cái.



"Con đã tỉnh?" Mộc thị cúi đầu thấy nàng mở to

con mắt, nhìn nàng mãi mà không nói chuyện, sờ sờ gò má của nàng, "Còn

chưa tỉnh sao?"



"Mẫu thân, ngài thật là đẹp mắt." Ngâm Hoan

nhu nhu nói, cái miệng nhỏ ngáp lên, đứng dậy sững sờ nhìn bàn sách kia, một bức tranh có đứa nhỏ bộ dáng còn chưa ngủ tỉnh ngu ngu ngốc ngốc

một cách đáng yêu.



Một bên Tư Kỳ hì hì một tiếng nở nụ cười,

còn không có nghe ai khen ngợi phu nhân như vậy, nhìn về phía Mộc thị,

quả thật trên mặt nàng cũng treo một cái cười nhẹ nhàng, "Qua cái trấn

nhỏ này liền đến Huệ An."



Ngâm Hoan lúc này mới hoàn toàn

tỉnh táo lại, bàn tay nhỏ bé vịn cạnh cửa sổ, nhìn qua bờ sông, khóe

miệng xẹt một cái vui vẻ, nàng vẫn còn con nít, tự nhiên muốn dùng

phương thức con nít để chiếm được hảo cảm của mẫu thân...



Nếu nói là Lâm An thành là nơi các đại thế gia tập trung, thì trong Huệ An

thành chỉ có mấy nhà thế gia lớn mà tại Huệ An thành một trong thế gia

nổi danh nhất chính là Mộc thị nhà mẹ đẻ, Mộc quốc công phủ.



Sở dĩ Mộc gia nổi danh như vậy là vì đời trước cùng đời sau của Mộc quốc

công gia cùng nhau nỗ lực, từ khai quốc nguyên lão cho tới nội các Đại

học sĩ bây giờ, địa vị Mộc gia trong triều đình thủy chung có không thể

bị khinh thường. Xuất thân tại thế gia lớn như vậy tự nhiên Mộc thị nàng có tư cách kiêu ngạo, cho dù hôm nay là gả vào Cố gia, Cố Đại lang chết đi cũng không có người dám coi thường nàng.



Kiếp trước Cố

Ngâm Sương cũng dùng thân phận như vậy cũng có thể gả vào phủ Tướng quân đi, ngoại trừ Cố gia, sau lưng còn có Mộc gia cùng Lục vương phủ ủng

hộ.



"Đến rồi." Ngâm Hoan đang suy nghĩ lan man, không bao lâu xe ngựa đã đến cửa lớn Mộc phủ, sáng sớm được tin tức Mộc lão phu nhân

đã phái người chờ ngoài cửa lớn, khi thấy các nàng đến, vội vàng đem các nàng đến sân Mộc lão phu nhân.



Hôm làm lễ nhận con gái thừa

tự chỉ có hai vị phu nhân Mộc gia đi, dù sao cũng là con gái thứ xuất,

Mộc gia cũng không thể huy động nhiều người đi đến Cố phủ, cho nên Mộc

lão phu nhân liền đặc biệt chờ đợi lúc nữ nhi trở lại này.
Mộc Y Lâm muốn nha hoàn kia đặt mình xuống dưới, đi trước mặt đến Ngâm

Hoan, nghiêng đầu âm thanh như trẻ đang bú hỏi, "Tỷ là tiểu tỷ tỷ mà cô

cô mang đến sao?"



"Đúng vậy, tỷ cùng mẫu thân mới tới đây."

Ngâm Hoan nhìn phấn điêu vòng ngọc Mộc Y Lâm, đáy mắt tinh khiết kia mới chân chính là một đứa nhỏ tuổi còn nhỏ, không giống với người khác ở Cố phủ.



"Tiểu biểu tỷ, muội gọi là Mộc Y Lâm." Mộc Y Lâm nước

mắt còn treo ở trên nhãn tình, lúc này đã thật vui vẻ cùng Ngâm Hoan

ngồi chung một chỗ nói chuyện, trong Mộc phủ chỉ có một mình nàng là con gái còn lại tất cả đều là nam hài, vừa nhìn thấy có một tiểu tỷ ngang

tuổi mình xuất hiện tự nhiên rất cao hứng.



Một bên Mộc Cảnh

Ngưng không khỏi liếc mắt, hắn đã nói nữ nhân là phiền toái, chỉ trong

chốc lát trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn.



"Tiểu thư,

canh giờ không còn sớm, nên trở về viện của Lão phu nhân thôi." Tư Kỳ ở

một bên nhắc nhở, Ngâm Hoan gật gật đầu còn chưa mở miệng, Mộc Y Lâm

liền muốn đi theo nàng cùng nhau đi sang viện Mộc lão phu nhân, Mộc Cảnh Ngưng vừa nghe, vội vàng muốn chuồn đi trước, một bên Mộc Cảnh Huyền

thấy Tam ca lẻn đi, hắn cũng lẻn đi theo, lưu lại Đại ca Mộc gia Mộc

Cảnh Dương theo các nàng cùng trở về viện tử Mộc lão phu nhân.



Cùng ăn cơm tối xong, Mộc thị mang theo Ngâm Hoan trở về sân trước kia của

chính mình, viện này từ lúc Mộc thị xuất giá tới nay vẫn giữ lại, thường xuyên có người quét dọn, Thanh Nha đã đợi các nàng ở đây từ sớm, hầu hạ Ngâm Hoan rửa mặt, ôm nàng lên giường ngủ.



Ngày hôm sau Ngâm Hoan mới gặp được Mộc gia đại phu nhân cùng với Đại gia cùng Nhị gia

Mộc gia, nhận thức Đại cữu cùng Nhị cữu, Mộc gia cũng đã thành nhà ngoại của Ngâm Hoan, có một cái nhà ngoại mạnh mẽ như vậy, Ngâm Hoan cũng

không có cao hứng chút nào, nói không dễ nghe một chút có một ngày Mộc

thị mất thì Cố Ngâm Hoan nàng cùng Mộc gia này liên lạc ràng buộc cũng liền chặt đứt.



Chỉ là không giống với phản ứng của Cố gia,

Mộc gia đối với lựa chọn của Mộc thị đều là ôm thái độ ủng hộ, chỉ cần

muội muội bọn họ sống khá giả vui vẻ là được, làm ca ca không quan tâm

ai làm con thừa tự của nàng, ai cũng đều cảm thấy tốt, duy chỉ có ngoại

trừ Mộc đại phu nhân, ngôn ngữ trong đôi lúc luôn lộ ra chỉ trích Mộc

thị thiếu suy xét trong chuyện nhận con thừa tự.



Nhất là một

cô nương khoảng bảy tám tuổi tuổi đứng ở sau người Mộc đại phu nhân,

thỉnh thoảng đưa mắt tới chỗ Ngâm Hoan, mỗi lần nàng cười nhìn sang nàng ta thì cô nương kia lại tựa hồ như có chút bất thiện liếc quay mặt đi,

lặp lại mấy lần như vậy Ngâm Hoan cảm thấy có chút không giải thích

được.