Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Tâm Kế

Chương 39 : Tiền di nương sinh non

Ngày đăng: 11:53 30/04/20


Lúc này Cố Ngâm Sương đang trong phòng bôi thuốc, vừa nghe nha hoàn đến

thông báo, Tiền di nương động thai khí muốn sinh, cái hủ thuốc nhỏ trong tay lập tức rơi xuống bàn trang điểm, Cố Ngâm Sương cuống quít nhặt

lên, "Còn lâu mới tới ngày sinh, làm sao lại đột nhiên động thai khí!"



"Là Tiền di nương sáng sớm tản bộ trong sân, không cẩn thận bị trượt ngã."

Nha hoàn thấp giọng nói ra, Cố Ngâm Sương lập tức đem cái khăn che mặt

mỏng đeo lên, "Ngươi nhanh đi sang Nghênh Xuân viện đi, dặn di nương từ

từ hãy thông báo cho mẫu thân."



Nhưng mọi chuyện làm sao theo sắp xếp của nàng được, lúc Tiền di nương động thai khí, đã có nha

hoàn nhìn thấy vội đi thông báo với Phương thị, Cố Ngâm Sương vội vã đi sang chỗ Hạ ma ma, sai Cúc Tú lập tức xuất phủ một chuyến, rồi mới đi

Nghênh Xuân viện.



Phương thị chỉ phái bà đỡ đến, di nương

cũng không phải là thai đầu, Dương thị mặc dù hi vọng sinh được nam hài, nhưng sợ lại là vị cô nương, cũng liền không có đến. Trong Nghênh Xuân

viện lộ vẻ hơi hỗn loạn, Cố Ngâm Sương nghe được tiếng hừ hừ trong phòng Tiền di nương, yêu cầu đi vào.



"Nhị tiểu thư không thể đi

vào bên trong a." bà tử giữ Cửa ngăn cản nàng, gió thổi qua động cái

khăn che mặt trên mặt Cố Ngâm Sương, lộ ra một bên mặt chưa khỏi, bà tử

kia vội vàng cúi đầu không dám nhìn, Cố Ngâm Sương sắc mặt khẽ biến,

"Hôm nay không phải là ngày di nương sinh, di nương bị ngã nên bị động

thai, ta lo lắng cho nàng, ta vào xem một chút rất nhanh liền đi ra,

kính nhờ ma ma dàn xếp một chút."



Kia bà tử nhìn bạc trong tay, cuối cùng nghiêng người để nàng đi vào.



Tiền di nương dựa ở trên giường sắc mặt tái nhợt, đệm dưới thân thấm đầy

máu, bà đỡ đứng một bên thấy nàng tiến vào thì ngơ ngác lui về phía sau

mấy bước, Cố Ngâm Sương bước nhanh đến bên cạnh nàng, "Di nương cảm thấy như thế nào?"



Tiền di nương lắc đầu, bà đỡ mới xem rồi, chưa có dấu hiện muốn sinh, có thể nước ối mới bị vỡ, nàng hư thanh nói với

Cố Ngâm Sương, "Nhị tiểu thư, nơi này dơ bẩn vô cùng, ngài mau đi ra."



Ngâm Sương quay đầu liếc nhanh bà đỡ kia, thấp giọng nói ra, "Con sai Cúc Tú đi tìm cậu."



Tiền di nương lo lắng cầm lấy tay của nàng, "Như vậy quá mạo hiểm."



Cố Ngâm Sương trấn an vỗ vỗ tay của nàng, "Di nương chỉ cần an toàn sinh

hài tử là được rồi." Tiện đà quay đầu lại nhìn bà đỡ kia.
"Chúc mừng cái gì chứ, Thất muội ngươi ngồi đây nha, ta đây còn có chút

chuyện." Cố Ngâm Sương chợt nhớ tới chuyện gì, hướng về phía nàng cười

xinh lỗi, rất nhanh mang theo nha hoàn ra khỏi Nghênh Xuân viện, Ngâm

Hoan nụ cười trên khóe miệng cũng chưa phai đi, "Nhĩ Đông, chúng ta cũng trở về đi."



Đầu này Cố Ngâm Sương lập tức đi tìm Hạ ma ma, không bao lâu Hạ ma ma liền tự mình ra khỏi Cố phủ



Tại hẻm nhỏ trong phố xá của thành Lâm An có một bóng dáng vội vã đi qua,

đến một ngõ im ắng, bóng dáng đó tiến vào một cổng nhỏ.



Đây

là một căn nhà có cửa hàng không nhỏ nhưng hiện tại người trong nhà

dường như không thiết mua bán, trong phòng còn mơ hồ truyền ra tiếng

khóc, sau đó là tiếng nam nhân bực mình an ủi, người nọ kêu lên một

tiếng, nam nhân kia đi ra vô cùng nhanh, vừa thấy người quen, vẻ mặt

không kiên nhẫn liền hoá thành nụ cười mỉa.



"Phu nhân phân

phó, muốn ngươi mau chóng xử lý sạch sẽ, một chút dấu vết cũng không

được lưu lại." Trong áo choàng duỗi ra một bàn tay của đàn bà, xuất ra

vài tấm ngân phiếu kín đáo đưa cho nam nhân kia, "Trông nom miệng vợ của ngươi cho tốt, nếu việc này truyền ra ngoài, chúng ta ai cũng đừng mon

có đường sống!"



Người nọ nói xong vội vàng rời đi, nam nhân

đi vào trong phòng đem ngân phiếu ném lên trên giường, đối với người phụ nữ còn chit khăn trên đầu kia nói, "Khóc cái gì, chúng ta kiếm tiền

thật dễ dàng."



Phụ nhân kia không thèm nhìn số bạc kia, đôi mắt đẫm lệ trừng mắt hắn, "Ngươi thật là ác độc, đây chính là con trai của ngươi!"



Nam nhân cũng không thèm để ý lời của nàng, đem ngân phiếu đưa cho nàng, "Chỉ cần sinh tiếp là được, ngươi cứ khóc hoài vậy"



Mắt người phụ nữ chợt loé lên , đột nhiên đứng dậy đoạt lấy ngân phiếu từ

trong tay hắn, nhìn rõ số bạc ghi trên tờ giấy, mang theo giọng mũi hừ

một tiếng, "Nếu không phải để sống tốt hơn, ta mới không làm vậy đâu!"



"Ta đi ra ngoài xử lý chuyện này." Nam nhân kia phảng phất là nhìn rõ đức

hạnh của người phụ nữ, vốn biết rõ nàng khóc rống không được bao lâu,

cầm lấy y phục đặt ở một bên kệ đi ra ngoài.