Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Tâm Kế

Chương 6 : Chủ mẫu

Ngày đăng: 11:52 30/04/20


Giữa Lan Tâm viện,

Phương thị sai Dung ma ma mang Cố Dật Triết đang ngủ thiếp đi nghỉ ngơi. Nàng cầm lấy một ly trà, từ từ uống, một bên Thanh Nha cung kính đem

chuyện phát sinh mấy ngày nay đều nói một lần.



“nàng chỉ đề cập yêu cầu này thôi?” khuôn mặt tuấn dung của Phương thị khẽ hiện lên tia không hiểu, ngẩng đầu nhìn Thanh Nha.



Thanh Nha gật đầu “ Thất tiểu thư xác thực chỉ cần hạt hoa giống, còn cho nha hoàn trong phòng thu vào, nói chờ thân mình tốt hơn sẽ tự mình đi

trồng”.



Phương thị gật gật đầu, con trai nàng tính tình ra sao

nàng rõ ràng nhất, thành thân với Cố Thừa Vũ tám năm mới được một đứa

bé, tất nhiên trên người hắn là tập trung mọi hi vọng của nàng, ba phòng không có dòng chính nữ, Phương thị cũng không phải là người khắt khe,

đối với hài tử và di nương cũng coi như là khoan dung, nhưng nàng không

cho phép con nàng quá thân cận với những hài tử đó.



“là một đứa

nhỏ thức thời” Phương thị từ Dung ma ma biết nội dung nói chuyện giữa

hai đứa trẻ thời điểm Cố Dật Triết đi phòng của Ngâm Hoan, dù nàng đã

cứu con trai mình nhưng không có nói ra yêu cầu gì quá đáng cũng xem như một đứa nhỏ thông minh.



Khoé miệng Phương thị giương cao lơ đãng xẹt cái nụ cười, lập tức nghĩ tới Cố Ngâm Sương, trên gương mặt nụ cười kia không duy trì được bao lâu liên biến mất không thấy “ngươi ở đó mấy ngày thấy trong phòng nàng có mấy nha hoàn để sai sử”



“ nha đầu

Nhĩ Đồng kia trung tâm, bất quá còn một nha hoàn nữa nhưng nô tỳ xem mấy ngày cũng không thấy bóng dáng nàng đâu, nô tỳ có hỏi qua Vương mama,

thấy thái độ che che dấu dấu, tựa hồ nàng kia cũng không phải là nha đầu chịu khó”. Thanh Nha dừng một chút bổ sung “trong phòng Thất tiểu thư

chỉ có một chậu băng, đến ngày thứ hai bị thương, Hạ mama mới đưa thêm

hai cái”.



“còn trước đây” Phương thị lơ đãng hỏi, từ trên giường đứng lên, đấm đấm eo, nha hoàn bên cạnh vội bước đến xoa bóp cho nàng.



“Thanh Nha, ngươi đi hỏi thăm một chút, nói là Nhị tiểu thư kia sợ hâm nóng,
tỷ nói tiểu thư không cần ta phụng dưỡng, tiểu thư, Cúc tú biết sai rồi, tiểu thư, ngài đừng bỏ mặc nô tỳ mà”. Bất quá Cúc tú khóc lóc làm cho

gương mặt bảy tuổi của nàng chụm lại những thịt là thịt, làm cho không

nhìn thấy được mắt của nàng.



“ngươi là nha hoàn của Cố phủ, giấy

bán thân tại Cố phủ, muốn ngươi đi đâu, phụng dưỡng ai thì ngươi phải

nghe theo, không phải do ngươi quyết” Thanh Nha đi đến, thấy nàng khóc

như vậy, lạnh mặt nói “Thất tiểu thư bị thương mấy ngày nay ngươi không

có ở bên nàng phụng dưỡng, không phải ở bên ngoài thì cũng ở Nghênh Xuân viện, hôm nay theo ý nguyện ngươi, đi Nghênh Xuân viện hầu hạ đi”.



Cúc tú lại gào khóc lớn tiếng, đang muốn kéo tay Ngâm Hoan, Ngâm Hoan nhìn

nàng thất vọng nói ”Thanh Nha tỷ tỷ nói không sai, Cúc Tú giấy bán thân

của ngươi không có ở bên ta, ta không làm chủ được, ta xem ngươi vốn

không yêu chỗ này, liền nghe Thanh Nha tỷ tỷ đi, Nhĩ Đồng thay Cúc Tú

thu thập chút đồ”.



Thanh Nha đến đã có chuẩn bị, một bà tử đi tới kéo Cúc Tú ra ngoài, bất quá nửa canh giờ, Thanh Nha liền theo mẹ mìn

(bà buôn người) đi đến, phía sau là một dãy nha đầu khoảng bảy tám tuổi.



“Thất tiểu thư, phu nhân nói thiếp thân nha hoàn này do chính ngài chọn,

trong phòng các vị tiểu thư khác đều là ban nha hoàn, ngài còn thiếu,

dứt khoát tại đây tuyển thượng hai cái, đúng lúc bổ khuyết”. Ngâm Hoan

nhìn một hàng nha hoàn kia không lên tiếng, trong quá khứ nàng chỉ nhìn

thấy Cố Ngâm Sương chọn Nha hoàn, mặc dù lúc đó Cố Ngâm Sương còn chưa

lớn, nhưng có quan hệ gì đâu, bây giờ chẳng phải tới lượt Ngâm Hoan nàng sao.



Ngâm Hoan khoé miệng giương cao xẹt một cái nụ cười mà tuổi này nên có

đối với Thanh Nha ngọt ngào cười “Ngâm Hoan không hiểu lắm, thỉnh Thanh

Nha tỷ giúp Ngâm Hoan chọn thôi”.