Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Tâm Kế

Chương 65 : Đi du hồ

Ngày đăng: 11:53 30/04/20


Ngày hôm đó, hai mươi bốn tháng một, có không ít du thuyền ven bờ sông Tây Lang, Ngâm Hoan

xuống xe ngựa theo Cố Ngâm Nguyệt, nhìn qua hai bên bờ sông, không khỏi

sợ hãi than. Trên vách đá hai bên bờ sông mơ hồ có thể thấy được những

chữ rất to, giống như dùng sức mạnh của quỷ khắc lên, xa xa ta có thể

thấy tuyết chưa tan hoàn toàn còn phủ trên đỉnh núi, cùng cảnh sắc bừng

bừng sức sống mùa xuân dung hợp lại.



"Thất muội,

ngươi phát ngốc gì vậy, lên thuyền thôi." Cố Ngâm Họa kéo Ngâm Hoan một

cái, thuyền bè Tưởng gia đã cập bờ, Tưởng tiểu thư mang theo nha hoàn

đang đứng ở bờ sông chờ các nàng, bốn phía cũng không thiếu hộ vệ.



"Đến đây." Ngâm Hoan nhìn thoáng qua phía Cố Ngâm Sương, lập tức đi theo Cố

Ngâm Họa lên du thuyền, Tưởng công gia vẫn rất luôn giàu có và đông đúc, du thuyền lớn như vậy, một lần thuê chính là hai chiếc, chỉ dùng cho

tiểu thư Tưởng gia hội họp bạn bè.



Ngâm Hoan nhìn các công tử đi lên một chiếc thuyền khác, Đại ca hẳn là cũng được phát thiệp mời.



Chờ tất cả mọi người lên thuyền, Tưởng Như Nhân mang theo vài nha hoàn, ở

trên thuyền chào hỏi từng tiểu thư, một chút cũng không lạnh nhạt với

người nào.



"Ơ, nhìn xem ai này, gần cả

năm nay chả thấy mặt mũi ngươi đâu, hôm nay mới được diện kiến chân nhân đấy." Tưởng Như Nhân mang theo nha hoàn đi tới chỗ bọn Ngâm Hoan, vừa

nhìn thấy Ngâm Hoan liền cười trêu ghẹo nói.



"Được rồi, Tưởng tiểu thư ngươi mời người ta nhưng người ta không tới, nay

ngươi được gặp mặt rồi đó." Một bên Cố Ngâm Sương lập tức đón lời nàng,

nhoẻn miệng cười, vẻ mặt vô hại.



Đứng ở sau lưng Tưởng Như Nhân ánh mắt của vài vị cô nương nhìn Ngâm Hoan cũng có

chút biến hóa, Ngâm Hoan cười đứng dậy từ trong tay Thanh Nha cầm lấy

một cái hộp gấm lớn đút vào tay Tưởng Như Nhân, "Tỷ tỷ, tỷ đừng bêu xấu

muội nữa, muội a, lúc này chỉ có thể mang quà tạ lỗi, mấy hôm trước muội không khoẻ nên ít ra khỏi cửa."



Tưởng

Như Nhân mở cái hộp ra, bên trong đúng là mấy món đồ trang sức đeo tay

của Thiên Ngọc các đã hết hàng vào đầu xuân năm nay, mặc dù Tưởng gia

không thiếu tiền, nhưng đã là cô nương thì hiển nhiên vẫn cứ yêu thích

các loại trang sức này nọ.



Tưởng Như

Nhân chỉ lấy ra một món trong đó thì sau lưng liền truyền đến một tiếng

thét kinh hãi, "Đây không phải là đồ từ Thiên Ngọc các, trước đó vài
Ngâm Nguyệt.



"Tam tỷ, tỷ nhìn lên trên kìa ." Bên tai Cố Ngâm Nguyệt đột nhiên truyền đến tiếng thét kinh hãi của Ngâm Hoan,

ngẩng đầu nhìn lên, trên đỉnh núi kia là một tầng tuyết dày, quanh mình

vây quanh một màu xanh biếc, từ góc các nàng đang đứng, ánh mặt trời

chiếu nghiêng xuống mặt tuyết, tựa hồ xuất hiện bảy sắc cầu vồng, từ góc độ Cố Ngâm Nguyệt thấy vẻ mặt rạng rỡ cùng hai mắt loé sáng của Ngâm

Hoan.



"Tam tỷ, tỷ xem đi." Ngâm Hoan tay chỉ vào dòng chữ mơ hồ được khắc trên vách đá, khoảng cách rất xa nên nhìn không rõ

ràng lắm, sau lưng truyền đến một tiếng cười khẽ, Ngâm Hoan quay đầu

nhìn lại, thẹn thùng thu tay về, "Tưởng tỷ tỷ, để tỷ chê cười rồi."



Tưởng Như Nhân ngồi xuống, đưa tay bóp một cái mặt thịt đô đô của Ngâm Hoan,

"Muội ít đi nên không biết, những thứ kia a đều do người ta tự mình khắc thơ của họ lên vách núi, sau này thời gian dài nên chữ không còn rõ

nữa." Từ lúc lên thuyền nàng cũng biết Cố gia Tam tiểu thư vẻ mặt không

đúng nhưng có nhiều người nên nàng chưa nói cái gì, hôm nay đoàn người

đều tản ra, lúc này mới đến thăm hỏi một chút.



Ngâm Hoan

đáy mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, tầm mắt hướng về phía trước nhìn thêm một

lúc nữa, đương nhiên là nàng rõ không thể thấy những chữ này là chữ gì,

kiếp trước nàng gả vào phủ tướng quân, Lục Trùng Nham vì dụ dỗ Nhị tỷ

vui vẻ, thuê thuyền đến đây khắc thơ, còn suýt nữa rơi xuống nước, làm

cho rất nhiều khuê nữ tiểu thư ở Lâm An thành không ngừng hâm mộ, có

trượng phu biết yêu chiều mình thật tốt.



"Vậy bọn họ thật đúng là thật giỏi thật." Ngâm Hoan nhoẻn miệng cười cười, Tưởng Như

Nhân nhìn về phía Cố Ngâm Nguyệt, "Chuyến đi này sao ngươi cứ ỉu xìu

vậy, ngươi không hài lòng chuyện gì hả?"



"Làm sao sẽ, chỉ là cuối năm sinh bệnh, thân thể chưa kịp hồi phục lại nên ta không có

tinh thần thôi." Cố Ngâm Nguyệt giải thích, Tưởng Như Nhân cũng không

nói thêm, chuyện nàng với Bành gia bản thân cũng biết sơ sơ một hai

điều.



"Vậy thì ngươi càng không thể ở chỗ này, quá lạnh,

đến đuôi thuyền đi, chỗ đó gió nhỏ hơn." Tưởng Như Nhân không để nàng

nói hai lời, sai nha hoàn đỡ Cố Ngâm Nguyệt đứng lên.



Đến đuôi thuyền chọn chỗ có ánh nắng ấm áp ngồi xuống, Tưởng Như Nhân lại

phân phó vài câu, một nha hoàn vội vã đi đến rồi rời đi, Ngâm Hoan cũng

không biết khuyên như thế nào, chỉ có thể ở một bên yên lặng cùng nàng.