Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Tâm Kế
Chương 67 : Du thuyền 2
Ngày đăng: 11:53 30/04/20
"Đây không phải là Cố thất tiểu thư sao, Ngũ tiểu thư tốt không?" Ngâm Hoan
đi vào trong vườn, vài tiểu thư chạy tới hỏi thăm đầy thiện ý.
"Đa tạ Lý tiểu thư quan tâm, Ngũ tỷ nàng đã khá hơn nhiều." Ngâm Hoan cười
trả lời, một người trong đó nói thầm một tiếng, "Tự nhiên làm sao lại
rơi xuống nước, lan can kia vốn rất cao mà."
Vài người
nghe được nhưng không nói gì thêm, Ngâm Hoan mời các nàng cùng đi đến
chỗ Ngâm Nguyệt đang ngồi, chỉ thấy nàng một mình một người ngồi ở đó,
hai nha hoàn ngồi ở bên cạnh hầu hạ.
Lúc này Cố Ngâm Sương vẫn còn sợ hãi che ngực, nhìn người nọ thu tay về, cằm chỗ bị hắn câu mạnh giờ vẫn còn đau.
"Ta thay nàng trừng phạt nàng ta, tại sao nàng một câu cảm tạ cũng không
có, ngược lại còn có chút sợ ta?" Người nọ đáy mắt thoáng hiện khói mù,
đôi môi mỏng xẹt nụ cười vui vẻ, "Ta thấy được sự ghen tị trong mắt
nàng, nàng hận nàng ta như vậy, ta thay nàng giết nàng ta, nàng có vui
không?"
Sau lưng Cố Ngâm Sương tự dưng
nổi lên một hồi mồ hôi lạnh, mới vừa rồi bị hắn cản đường kéo tới đây,
một phen nghe lời hắn nói, thì ra Ngũ muội rơi xuống nước, là trước mắt
người này làm.
"Ngươi.. .ngươi... tại
sao phải hại nàng." Cố Ngâm Sương nhìn ánh mắt của hắn, nàng sợ, sợ
người này không vừa ý lại đem nàng vứt xuống nước.
"Chậc chậc, tại sao lại sợ đến như vậy hả tiểu mỹ nhân, ta chính là đang giúp nàng, nàng không phải là chán ghét nàng ta sao, ta làm cho nàng ta biến mất trước mắt nàng, không tốt sao?" Hắn dựa lưng vào cây, nhìn nàng như con thỏ nhỏ bị chấn kinh, khóe miệng càng cười thêm vui vẻ.
"Ngươi chớ nói nhảm, đây chính là muội muội ta." Cố Ngâm Sương chỉ muốn rời
cái chỗ này, hơi thở của người này quá kinh khủng, quá tà ác.
"Chậc chậc, nàng không nói đó là muội muội nàng, ta cho rằng đó là ngươi cừu
nhân của nàng a." Hắn lắc lắc đầu, Cố Ngâm Sương sắc mặt trắng bệch, lời nói của mình cùng Ngũ muội không lẽ còn bị người khác nghe thấy sao,
"Công tử thực thích nói giỡn."
"Nói đi
tiểu mỹ nhân, ta thay nàng giúp một chút, nàng làm như thế nào để cảm tạ ta a." Đáy mắt hắn thoáng hiện lên vẻ không kiên nhẫn, Cố Ngâm Sương
ngẩn ra, hai tay không tự chủ được nắm chặt cái cây sau lưng, "Ta không
hiểu ngươi đang nói cái gì, ta khi nào thì cần ngươi hỗ trợ, là tự ngươi hại người."
"Quả nhiên đã đổi ý rồi
sao, lúc ấy ánh mắt kia của nàng chẳng phải muốn nói là nàng muốn nàng
ta biến mất sao." Hắn đến gần một bước, nhìn bộ dáng phòng bị của nàng,
cũng chỉ là một con cọp giấy thôi, hắn còn cho rằng nàng có thể gan dạ
sáng suốt hơn, mới hù doạ nàng một chút, chẳng lẽ hắn nhìn lầm rồi?
ánh mắt trách cứ nhìn nàng.
Ngâm Hoan không khách khí trừng trở về, nàng có chút không giải thích được, đứng dậy đỡ Cố Ngâm
Sương ngồi xuống, "Vừa rồi muội cùng Tam tỷ vẫn còn nói tỷ đi chỗ nào mà không thấy, tại sao hốc mắt lại hồng mắt vậy."
"Tỷ vốn
định đi dạo lung tung, lại không nghĩ có một chỗ hoa đào nở sớm, có lẽ
là gió mang theo phấn hoa đào dính tay, lúc tỷ chùi mắt nên mắt bị như
vậy." Cố Ngâm Sương đã sớm nghĩ kỹ lí do thoái thác, đứng ở sau lưng Lục Trùng Nham vừa nghe, nội tâm kêu gào vì nàng, nàng bị ủy khuất như vậy
mà còn muốn vịn lý do khác, Cố gia Thất tiểu thư này thật là người ngang ngược a.
"Lục công tử, đa tạ huynh đưa ta trở lại,
huynh còn bằng hữu đang chờ, huynh hãy đi về trước thôi." Cố Ngâm Sương
ôn nhu nói, nhìn thoáng qua phía Lục Trùng Nham, cái nhìn kia làm Lục
Trùng Nham thân thể chẫn động, ngẩn ra.
Ngâm Hoan xem một màn mắt đi mày lại này của bọn họ, đáy mắt thoáng hiện lên tia trào
phúng, các ngươi đã lưỡng tình tương duyệt như vậy thì ta sẽ giúp một
tay.
Ngoại trừ Cố Ngâm Họa ngoài ý muốn rơi xuống nước,
chuyến này du lịch đối với phần lớn mọi người mà nói đã chơi rất tận
hứng, chuyện Ngâm Hoạ rơi xuống nước không gạt được, Tưởng Như Nhân vừa
về tới nhà bị mẫu thân răn dạy, cùng Tưởng phu nhân đi Cố phủ tạ lỗi.
Gặp Cố lão phu nhân rồi lại đi thăm Cố Ngâm Họa, Tưởng phu nhân đem lễ này
làm thật chu toàn, cũng không sợ bên ngoài nói gì, lúc này mới mang theo nữ nhi trở về Tưởng gia.
Trên xe ngựa Tưởng Như Nhân đã mệt muốn chết rồi, nhớ tới vẻ mặt kia của biểu ca liền giận dễ sợ,
Tưởng phu nhân biết rõ tính tình nữ nhi, nhớ tới lão phu nhân cũng đã
nói mà không khỏi lo lắng, nếu để hai đứa bé cùng sống một chỗ, chẳng
phải là muốn dỡ ngói đổ tường sao.
"Nhân nhi a, con nói Tam hoàng tử có là vị hôn phu tốt không?" Tưởng phu
nhân thử dò xét, hỏi nàng một câu, vốn đang híp mắt nghỉ ngơi Tưởng Như
Nhân lập tức mở mắt ra, giọng nói có chút cứng nhắc, "Mặc kệ hắn làm vị
hôn phu của ai, chỉ cần không phải vị hôn phu của con thì tốt rồi."
Nghiệt duyên a, haizazaaaaaaa
Tưởng phu nhân nghẹn lời, rốt cuộc không hỏi nổi nữa, bà đang suy nghĩ lúc về nhà cần thương lượng lại với trượng phu, tâm tư của bọn nhỏ, mấy lão
nhân bọn họ có phải đoán sai rồi không.
Sau khi chấm dứt chuyện du thuyền, xuân về hoa nở, tháng hai tháng ba hoa
đào nở rộ, trong Cố phủ ngoại trừ bên ngoài phòng Cố Ngâm Sương, các
tiểu thư còn lại sẽ tụ tập cùng uống trà ngắm hoa.