Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Tâm Kế
Chương 72 : Cực phẩm tỷ tỷ
Ngày đăng: 11:53 30/04/20
Công việc trong Cố
phủ bắt đầu lu bù lên, chuyện nhận tổ này Cố lão phu nhân giao cho
Nghiêm thị đi làm, nhưng không quá hai ngài, hạ nhân bên dưới đều lên
tiếng oán than dậy đất, không có nguyên nhân gì khác chính là Nhị phu
nhân làm việc không có lực, làm cho mọi chuyện trước sau đều không rõ
ràng, lại hay phê bình người làm, tự nhiên trong lòng người làm sinh ra
oán trách, hơn nữa đây là lần đầu tiên Nghiêm thị tiếp nhận chuyện trọng đại như vậy, trong lòng tự nhiên có chút đắc ý, dường như là quyền quản gia trong nhà đã rơi xuống tay nàng, ngay cả chuyện khác đều mơ tưởng
nhúng tay.
Cuối tháng sáu trời rất nóng, Mộc thị vẫn như
cũ an bài tốt băng các phòng các viện đề phòng say nắng trúng nhiệt, đối với chuyện nhận tổ quy tông này nàng không nhúng tay vào cũng không co ý kiến gì, mà trong sân Nhị phu nhân, Cố Vũ Trị lại gấp đến độ xoay vòng
vòng, hơn nửa tháng đã qua, ngày đó đuổi Thanh Thu ra ngoài, mới qua vài canh giờ, thế nhưng không thấy người đâu nữa, giống như đã biến mất tại Lâm An thành vậy.
"Lão gia, chỉ có con trai của đại ca
nhận tổ quy tông còn cái cô nương Thanh Thu kia tối đa chỉ là một ngoại
thất, lão phu nhân không chịu cho nàng vào Cố gia, lão gia cần gì khẩn
trương như vậy." Nghiêm thị nhìn mà có chút ghen, mấy lần trước, Thanh
Thu kia ở trước mặt lão gia khóc lóc kể lể, bộ dáng nhu tình như nước
làm cho Nghiêm thị hết sức xem thường nữ nhân này.
"Ngươi thì biết cái đếch gì, nếu không thấy nữ nhân này, lỡ như người khác nói đứa nhỏ này không là con của đại ca thì tìm đến ai mà làm chứng!" Cố Vũ Trị không phải là Cố lão phu nhân, Cố lão phu nhân nhận định đứa nhỏ
này là cốt nhục của con trai lớn của bà, như vậy thì cái người Thanh Thu kia liền không cần ở Cố phủ nữa, trên căn bản Cố lão phu nhân còn là
muốn Mộc thị nuôi đứa bé này, nuôi tại danh nghĩa Đại lang và nàng, làm
con trai trưởng.
Có thể trong lòng Cố
Vũ Trị rõ ràng nhất đứa nhỏ kia đến tột cùng có phải là của Đại ca hay
không, vạn nhất có người nào đến phá rối thì còn có nữ nhân kia là chứng cớ tốt nhất, bất quá là hắn vẫn nghe lời mẫu thân đuổi nàng ra ngoài
chỉ trong một lát, chính mình đã phái người đi đón nhưng mãi mà không
thấy tăm hơi.
"Chứng cớ đều ở đây,
chàng cũng điều tra xong, đó không phải là hài tử của Đại ca sao, nữ
nhân này nếu vào Cố gia sẽ làm bại hoại danh dự Cố gia." Nghiêm thị nhìn dáng vẻ khẩn trương của hắn, "Nói không chừng là của chính mình đi."
Cố Vũ Trị không nhiều lời cùng nàng, ra khỏi phòng hướng bên ngoài phủ mà
đi, mắt thấy chuyện nhận tổ gần đến, cũng không còn nhiều ngày thời
gian, không cần vì chuyện nhỏ nhoi như vậy mà phá huỷ hết kế hoạch của
hắn.
Trong lúc Cố Vũ Trị khẩn trương,
trong Thiên Ngọc các tại Bắc thị của Lâm An thành, Ngâm Hoan đi vào cửa
hàng, cùng Lý chưởng quỹ đã được mời đến, đi thẳng lên lầu ba, lúc đi
qua một khúc quanh thì vào một căn phòng, ra hiệu người trông coi đẩy
Đi xuống lầu dưới, đóng cửa lại, Cố Ngâm Sương quay đầu lại nhìn nàng, ầm
ầm nổi giận, "Cố Ngâm Hoan, ngươi nói ai có vấn đề về đầu óc hả”.
Ngâm Hoan thu hồi vẻ mặt nhận lỗi vừa rồi, chỉ chỉ đầu của mình, "Nhị tỷ, tỷ nghe được một chút động tĩnh cứ như vậy bị kích động chạy lên đó, hỏi
cũng không hỏi trực tiếp xông vào, cái này không phải là có vấn đề thì
là gì, hôm nay muội vừa ra khỏi cửa tỷ liền đi theo, nói đi, tỷ rốt cuộc muốn làm gì."
Ngâm Hoan không còn
khách khách khí khí với nàng nữa, mới ra cửa không được bao lâu, nàng ta liền đi theo, vừa tới nơi này tìm chính mình, ánh mắt còn nhìn thẳng
vào tầng ba, vừa rồi mới nghe một chút động tĩnh, vẻ mặt liền chuyển
sang hưng phấn, giống như phát hiện được chuyện gì.
"Nghe nói cái người Thanh Thu mang tiểu thiếu gia về đã mất tích, vừa ra khỏi Cố phủ người liền biến mất, Thất muội a, Nhị tỷ biết muội đây là lo
lắng thân phận của mình sẽ thay đổi, nhưng cũng không cần hành động như
vậy, nếu để người khác phát hiện muội bắt cóc, đây chính là tội lớn a."
Cố Ngâm Sương thấy nàng nói như vậy, cũng liền thản nhiên ngồi xuống,
cầm lấy một ly trà tinh trí ở trong tay vuốt vuốt.
"Cái
gì là của muội thì sẽ là của muội, muội có đem người giấu đi cũng vô
dụng, đứa bé vẫn được nhận tổ quy tông, bất quá Nhị tỷ à, tỷ làm sao
biết được Thanh Thu mất tích a, đúng là Cố lão phu nhân sai người đuổi
nàng ta ra ngoài, đâu ai nói đem nàng giết diệt khẩu đâu." Ngâm Hoan
nhìn nàng cười cười, thông minh quá sẽ bị thông minh hại đi, tự cho là
đi theo mình thì bắt được điểm yếu của mình sao, muốn đem thân phận kế
nữ của mình kéo xuống sao.
"Thất muội, nếu như muội chỉ
trói người lại Nhị tỷ cũng có thể lượng thứ, bất quá nếu chuyện này bị
người phát hiện thì có thể ngay cả Trúc Thanh viện muội cũng đều trở về
không được, vì ngăn cản hài tử Đại bá phụ nhận tổ quy tông, cư nhiên lại hành động nhẫn tâm như thế."
Cố Ngâm Sương khóe miệng
xẹt nụ cười, cúi đầu nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ, ngoài cửa truyền
đến âm thanh tiễn khách của Lý chưởng quỹ, Ngâm Hoan còn nghe được một
ít tiếng bước chân lên lầu, làm như vô tình liếc qua cửa sổ, cười, "Xem
ra Nhị tỷ vẫn luôn rất quan tâm đến Ngâm Hoan."
"Muội
muội mặc dù đang ở trong Tử Kinh viện, nhưng dù sao vẫn là em gái ruột
của tỷ, tỷ làm sao có thể không quan tâm muội được”. Cố Ngâm Sương đáy
mắt toàn sự chân thành, thật muốn diễn cho xong vở kịch tỷ muội tình
thâm.