Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Tâm Kế
Chương 77 : Gian tình bị bắt gặp
Ngày đăng: 11:53 30/04/20
Vào giờ hợi, sơn trang bỗng nhiên lại ầm ĩ náo loạn lên, cái nha hoàn gọi
là Băng Lan kia tìm một vòng mà không tìm thấy tiểu thư, vô cùng sợ hãi
mới đi tìm Tưởng Như Nhân, một người lớn sờ sờ sau khi đi ngâm ôn tuyền
tại sao trong một lát liền bốc hơi không thấy, Tưởng Như Nhân lập tức
phái hộ vệ cùng nha hoàn toả ra bốn phía tìm người, thậm chí là tìm trên mặt, sợ là người trượt chân rơi xuống nước.
Buổi tối khuya ngọn đèn dầu không thể nhìn rõ, mặt hồ căn bản không thể soi rõ,
vài hộ vệ xuống nước cũng không tìm được gì, Tưởng Như Nhân chỉ có thể
gọi Băng Lan đến hỏi, "Ngươi trước khi rời đi thân thể tiểu thư ngươi
như thế nào?"
"Tiểu thư thân thể có chút không thoải
mái, nàng ngồi ở đó chờ nô tỳ, nô tỳ trở về cầm y phục, lúc trở lại chỉ
còn lại áo khoác tiểu thư." Băng Lan không dám nói cái gì khác, lúc cùng tiểu thư đến đây, nàng chỉ dặn dò bản thân bưng nước trà là được,
chuyện khác không cần quan tâm, nhưng mà lúc đó Thất tiểu thư cũng mang
theo trà, mà hiện tại bọn người Thất tiểu thư cũng không thấy đâu, thêm
một chuyện chẳng bằng bớt một chuyện.
"Áo khoác ở đây mà người lại đi nơi nào a." Bên ngoài trang là núi lớn, các cửa chính
đều có người coi chừng, không có đạo lý có người xông vào sơn trang đem
người cướp đi, mà với tình hình trước mắt cũng không thể có khả năng đó.
Tưởng Như Nhân có chút suy nghĩ, lần trước là rơi xuống nước, lúc này là mất
tích, gặp chuyện không may đều là tiểu thư Cố gia, ông trời là muốn gây
chuyện với nàng hay là với Cố gia đây.
Tưởng Cảnh Nhạc bị động tĩnh của những người tìm kiếm làm thức giấc, vốn là
lúc này mọi người nên đi ngủ rồi, nếu trong sơn trang bị mất người,
những tiểu thư kia sao có thể ngủ ngon được, "Muội có hỏi người trực
đêm, không thấy có ai xông vào."
Tưởng
Cảnh Nhạc từ trong tay Tưởng Như Nhân tiếp nhận áo khoác kia, chỉ là cảm thấy mùi thơm có vẻ kì lạ, lại có chút quen thuộc nhưng lại không nhớ
là ngửi được ở đâu, Tưởng Như Nhân thấy hắn như thế, vôi hỏi "Nhị ca, y
phục này có vấn đề gì?"
"Mùi có chút
lạ, có lẽ là ta đa tâm." Tưởng Cảnh Nhạc nói không nên lời, đem áo khoác đưa cho hộ vệ sau lưng, "Thôn trang lớn như vậy, tìm khắp nơi xem, nói
không chừng Cố tiểu thư lạc đường, không biết đi về lại chỗ cũ như thế
nào thôi."
Tưởng Như Nhân cầm lấy y
phục suy nghĩ một chút, gọi một nha hoàn tới, "Ngươi đi thông báo một
chút cho Cố gia Tam tiểu thư cùng Thất tiểu thư."
Mà trong một biệt viện của sơm trang, ồn ào bên ngoài đã không cách nào
dạt dào nhìn ánh mắt lo lắng của Tô Khiêm Doanh, tặc tặc, người đường đệ này, sắp thành thân rồi, chẳng lẽ hắn còn lưu luyến với Cố gia tiểu cô
nương sao.
"Tưởng tiểu thư, nếu Thất tiểu thư thân thể đã không thoải mái, chuyện trong sơn trang bận rộn, nếu không để tại hạ
đưa về đi." Tô Khiêm Doanh nhìn thoáng qua xe ngựa, bên trong một chút
động tĩnh cũng không có, đến tột cùng đã phát sinh chuyện gì a.
Tưởng Như Nhân do dự một chút, hôm nay trong Kim Sơn trang xảy ra nhiều
chuyện, nếu Ngâm Hoan muội muội thân thể không thoải mái, để biểu ca đưa nàng về nhất định là không yên tâm, nhưng nếu do Lục thế tử đưa về,
với tính tình của hắn, chắc không xảy ra chuyện gì đâu.
"Tưởng tỷ tỷ." Lúc nàng đang suy tính thì trong xe ngựa truyền đến tiếng gọi
suy yếu của Ngâm Hoan, Tưởng Như Nhân vén rèm đi vào thì thấy Ngâm Hoan
mặt đỏ lựng nhìn nàng lắc đầu, "Không cần... Đừng để Lục thế tử đưa muội về, Tưởng tỷ tỷ, lúc này coi như muội nợ tỷ cầu xin tỷ mà."
Tưởng Như Nhân đưa tay sờ nàng mặt nàng một chút, nóng đến doạ người, nhìn
lại trên mặt nàng cũng đỏ ửng khả nghi, Tưởng Như Nhân trong lòng đã có
suy đoán, tà áo Ngâm Hoan mở rộng ra một chút, nàng khó chịu dựa vào
thùng xe, nén lệ nhìn Tưởng Như Nhân.
Tô Khiêm Doanh mơ
hồ nghe thấy tiếng nói của nàng nghẹn ngào như có như không, cho đến khi Tưởng Như Nhân từ trong xe đi ra nhìn hắn nói, "Lục thế tử, nam nữ có
nhiều bất tiện, vẫn là để ta tự mình đưa Ngâm Hoan muội muội trở về thì
tốt hơn, sau khi đưa nàng về Cố gia ta sẽ trở lại." Tô Khiêm Doanh nhìn
xe ngựa kia, vẻ mặt có chút phức tạp.
Nàng không muốn để
hắn đưa về hay là không muốn cho hắn biết rốt cuộc đã phát sinh chuyện
gì, nàng vẫn là không tín nhiệm hắn sao, nói cho cùng thì hắn có tư cách gì lấy được sự tín nhiệm của nàng, cười khổ một cái, Tô Khiêm Doanh lui về sau một bước.
Tưởng Như Nhân cầm quần áo che người
Ngâm Hoan lại, ra hiệu nha hoàn sau lưng ôm nàng ra khỏi xe ngựa, chính
là một chút tiếp xúc da thịt này cũng làm cho Ngâm Hoan nhạy cảm không
thôi, nàng gắt gao cắn môi, trong miệng một có mùi tanh nồng.
Ánh mắt của Tô Khiêm Trạch ảm đạm đi vài phần, từ trên người Ngâm Hoan bay
tới mùi thơm như có như không mà đối với hắn vô cùng quen thuộc, các
tiểu thư thế gia tranh đấu, thật đúng là đặc sắc vô cùng.
Lên thuyền Ngâm Hoan tựa ở trong ngực Nhĩ Đông uống xong bình thuốc cuối
cùng, cũng áp chế được một phần khô nóng kia, cửa sổ mở thật lớn, gió
đêm không ngừng thổi, mới làm cho nàng hơi chút dễ chịu hơn một chút,
Tưởng Như Nhân đi đến, sắc mặt có chút không vui, "Ngâm Hoan muội muội,
chuyện này, muội phải cho ta một cái công đạo."