Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Tâm Kế
Chương 98 : Vô sinh
Ngày đăng: 11:53 30/04/20
Ngâm Hoan gật gật
đầu, tiếp tục đi lên phía trước, rất nhanh đã đến vườn hoa, thật vất vả
nàng mới có thể đem cảm xúc bình tĩnh xuống, Ngâm Hoan nói đùa vài câu
cùng Cố Ngâm Nguyệt, lúc đến đình bên hành lang bên kia thì đã có một
nam và một nữ ngồi rồi.
Nguyên lai là đại thiếu gia của Lục
gia cùng vợ của hắn, Tôn thị, nàng ấy vừa vặn quay đầu lại đã gặp các
nàng, bèn đưa tay đẩy vai Lục Trọng Sơn, ra hiệu ở đây có người, Lục
Trọng Sơn buông lỏng vòng tay vòng qua vai vợ mình ra, Tôn thị ra khỏi
đình cười nhìn các nàng, "Là các tiểu thư của Cố gia đúng không, hai
người lại đây ngồi đi."
Nha hoàn kia giờ phút này sắc mặt rất không đúng, nàng dẫn các nàng ấy đến gặp Đại thiếu gia lúc này chắc
chắn Nhị thiếu phu nhân đã biết rồi, không biết lúc trở về hình phạt nào đang chờ mình nữa, vì vậy nàng ngẩng đầu nói với Ngâm Hoan, "Hai vị
tiểu thư, Nhị thiếu phu nhân có lẽ đang tìm các ngài đấy."
Tôn thị liếc nhanh nha hoàn kia, "Nếu đệ muội muốn tìm các nàng ấy thì chắc chắn sẽ sai người tới mời, cần gì một nha hoàn như ngươi tự tiện làm
chủ!" Tôn thị cho dù không có con trai và con gái, nhưng hiện tại nàng
vẫn là Đại thiếu phu nhân do Lục phu nhân chọn, nàng vẫn làn người nắm
quyền quản gia trong nhà nên lời nói vẫn còn quyền lực, nha hoàn kia
liền không dám nói gì nữa, cúi đầu đứng ở đó, trong lòng thấp thỏm vô
cùng.
Ngâm Hoan đang suy nghĩ chủ đề nói chuyện làm sao có
thể kéo được chủ đề vô sinh lên, Tôn thị dẫn các nàng vào trong đình
ngồi nghỉ, mở miệng nói chuyện trước "Đệ muội có khoẻ hơn chưa, ta thấy
hôm qua sắc mặt nàng hôm qua tốt hơn lúc trước nhiều rồi."
"Khá hơn nhiều rôi, dù sao Nhị tỷ vẫn còn trẻ." Ngâm Hoan trả lời
Tôn thị cười cười, "Đúng vậy, đệ muội còn trẻ, chỉ cần dưỡng thân thể tốt
muội ta không!"
Cố Ngâm Phương nhàn nhạt nhìn nàng, "Ta là muội muội tỷ, vậy Thất muội không phải là muội muội tỷ sao?"
"Nàng? Ngâm Phương, chẳng lẽ ngươi đã quên ai là người đã hại ngươi mất hai
năm tu tâm trong chùa sao, là ai hại ngươi mất từng đó thời gian, là ai
mang thứ đó đặt ở trong phòng ngươi, hãm hại ngươi bị mẫu thân trách
phạt, ngươi còn xem nàng như muội muội?" Cố Ngâm Sương cầm lấy tay của
nàng nói, "Chẳng lẽ ngươi đã quên hết rồi sao?"
"Ta không
quên." Cố Ngâm Phương nhìn gương mặt tinh xảo của tỷ tỷ mình, vì cái gì
lúc này gương mặt này lại lộ ra vẻ dữ tợn độc ác như vậy "Ta cũng đồng
dạng không có quên, là tỷ tỷ ngươi an bài ta mang trâm vàng kia đặt vào
phòng Thất muội, là tỷ tỷ ngươi lúc phát hiện trâm vàng trong phòng ta
khóc với mẫu thân, nói ta chỉ là nhất thời hồ đồ, nói ta chỉ là rất ưa
thích cây trâm kia cho nên mới phải đi hãm hại Thất muội, mơ hồ hàm oan
nàng, còn cầu xin Thất muội nói ta không cố ý, tỷ còn nhớ không?"
"Tỷ tỷ a, ngươi vì trong sạch của mình mà phủi bỏ ta, thậm chí còn không
muốn mở miệng thanh minh dùm ta, nói chỉ là đùa giỡn với Thất muội,
không nghĩ tới Thất muội tưởng thật, tất cả mọi tội lỗi đều đẩy lên
người ta, còn tỷ tỷ ngươi một thân trong sạch, đúng không?" Âm thanh của Cố Ngâm Phương lạnh lùng truyền vào trong tai của nàng, Cố Ngâm Sương
dùng vẻ mặt khó tin nhìn nàng, muội muội nàng hận nàng như vậy sao?
"Ngươi nói vì tốt cho ta, kỳ thật người ngươi muốn tốt mới chính là ngươi đi,
ngươi bảo ta đặt thứ này dưới giường Thất muội, hảo tỷ tỷ của ta, nếu
đến lúc bị phát hiện, ngươi thay ta vào am ni cô nhé?" Cố Ngâm Phương
tay cầm một cái bao bố nhỏ trên giường cười nói nhưng nụ cười trên mặt
không vào được đáy mắt.