Trùng Sinh Chi Thương Lam

Chương 117 : Thiếu

Ngày đăng: 22:53 07/03/21






Editor: Thiên Y



Triển Mộ tắt máy, ôm cô xuống xe.



Mới đầu, Thương Lam còn không được tự nhiên mà né tránh.



Cho dù trước mặt mọi người, chuyện giữa bọn họ đã sớm rõ rành rành, nhưng trong lòng cô vẫn chưa sẵn sàng, vẫn hy vọng tình hình bây giờ sẽ thay đổi, Triển Mộ có thể giam giữ được mình bao lâu? Thời gian dài cô có thể tìm được cơ hội lật lại tình hình.



Trần Lệ mở cửa cho bọn họ, thân thiết nói: "Trở về rồi sao?"



"Dì Lệ." Ánh mắt Triển Mộ lướt qua Trần Lệ, nhìn về phía Thương Trung Tín đang ngồi trên ghế salon đọ báo, tiếp tục nói: "Chú Thương, chúng cháu đã về."



Thương Trung Tín không quay đầu lại, chỉ đáp lại thật nhỏ: "Ừ."



Để ý thấy Thương Lam không nói một lời ở bên cạnh, Trần Lệ hô: "Trời ơi! Tiểu Lam, hình như con gầy đi rồi."



Nụ cười trên mặt Triển Mộ hơi thu lại, mà người đang quay lưng về phía bọn họ là Thương Trung Tín vẻ mặt cũng trầm xuống. Ý thức được mình nói sai, trong mắt chị ta thoáng qua nụ cười gượng, chọn đề tài nói chuyện: "Nhanh vào đi! Hôm nay là Trung thu, buổi tối chúng ta ăn cơm ngoài vườn hoa, vừa ăn vừa ngắm trăng. Tiểu Lam, con nói có được không?"



Thương Lam gật đầu một cái, không lên tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm vfao bóng lưng của người cha đang ngồi trên ghế sa lon, nhẹ nhàng kêu: "Ba."



Trong lòng Thương Trung chấn động, lật trang mới trên tờ báo trong tay, nhưng không quay đầu lại: "Ừ."



Thương Lam tránh khỏi vòng tay Triển Mộ, gọi lại một tiếng: "Ba!"



Trong giọng nói chứa đựng sự mất mác và không cam lòng.