Trùng Sinh Chi Thương Lam

Chương 13 :

Ngày đăng: 12:48 30/04/20


Không biết cô ngủ bao lâu, gương mặt bị người nhẹ nhàng vỗ vỗ, Thương Lam mơ mơ màng màng mở mắt, đập vào mắt là khuôn mặt lạnh như băng kia của Triển Mộ.



Một giây đồng hồ tim cô đập mạnh và loạn nhịp, sau khi lấy lại tinh thần, trên mặt lộ ra mấy phần sợ hãi, phản ứng nhanh chóng lui về phía sau, sau đó "Ầm" một tiếng, cái ót va vào cửa sổ thủy tinh ở chỗ ngồi phía sau xe.



Ánh mắt Triển Mộ lóe lên một nghi hoặc sắc bén, nhẹ nhàng nhíu mày lại, mắt lạnh nhìn cô ở một bên xoa bóp da đầu bị đau.



"Xuống xe, chúng ta đã đến nơi."



Giọng nói nhàn nhạt khiến người ta  không  nghe ra một chút tâm tình.



"À..."Thương Lam cắn chặc bờ môi, thầm mắng mình phản ứng thái quá.



Cô mở cửa xe theo chiều ngược lại với Triển Mộ, khóe mắt quét qua chỗ lái xe, lúc này mới chú ý vị trí của Thương Hồng ngồi ở ghế lái phụ không thấy đâu.



"Tiểu Hồng đâu?"



"Nghe nói trường học có việc, trở về rồi." Triển Mộ khóa kỹ xe, vòng qua đầu xe đi đến chỗ cô.



Trường học có việc?
Thương Lam cả kinh, phản xạ trốn thoát tay chạm vào, dốc sức đè thấp ý nghĩ sợ hãi trong mắt. Trước đây cô thích Triển Mộ, lại vô cùng sợ hãi hắn đối với cô có ham muốn, ở phương diện chuyện phòng the, chỉ cần hắn muốn, cô cũng không đòi quyền lợi gì, hơn nữa cho tới bây giờ hắn chỉ xem cô như một món đồ, một công cụ phát tiết, cho nên khi làm chuyện yêu đương như vậy cô chỉ có đau nhức, lại không cảm giác gì khác.



Trước đây, bất kể cô cầu xin thế nào đều không được, hắn vẫn không thay đổi, nên làm như thế nào thì làm như thế đó, có một khoảng thời gian, thậm chí cô có cảm giác mình còn không bằng người phụ nữ quan hệ với hắn ở bên ngoài, ít nhất trong thời điểm đấy, lời nói, cử chỉ của hắn cũng coi như là ôn nhu như thân sĩ.



Triển Mộ ngẩn người, thu tay về.



"Có phải Triển đại ca đã làm gì khiến cho Tiểu Lam mất hứng. "



"Không có... Sao lại thế. "Thương Lam nặn ra một nụ cười gượng gạo.



"Chẳng qua là em không thoải mái..."



Tốt, Triển Mộ sãi bước tới rút ngắn khoảng cách giữa bọn họ, trực tiếp đem cô giam vào giữa, ngăn cách ở cửa xe.



Hắn nhẹ nhàng đem sợi tóc của cô vén ra đằng sau tai, ôn nhu nhìn chăm chú vào cô.



"Tiểu Lam, anh cũng coi như là làm một nửa anh trai của em, anh hy vọng em có điều gì phiền não thì có thể trực tiếp nói với anh."



Thương Lam không thể lui được nữa đành tựa sát trên cửa xe, tim đập dồn dập như nổi trống vậy.



"Em... Em không có phiền não, Triển đại ca. Em vẫn luôn coi anh là ca ca ruột thịt của mình mà đối xử, thật sự không giận anh..." Lời giải thích không mạch lạc của cô, mỗi lần ở trước mặt Triển Mộ, vì hắn có thể nhìn thấu mọi thứ qua ánh mắt của cô, chính là cô muốn khoác thêm một tầng phòng bị đao thương bất nhập, hắn cũng có thể dễ như trở bàn tay vạch trần.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: jj của anh liền lấy ra quất.