Trùng Sinh Chi Thương Lam
Chương 22 :
Ngày đăng: 12:48 30/04/20
Còn trẻ có ai không ngông cuồng, ai cũng từng làm qua chuyện kinh thiên động địa thì thủy chung vẫn không hối hận, trong lòng Thương Lam vẫn còn sợ hãi nuốt nước bọt, không nghĩ tới cô sống hai đời cộng lại cùng với Thương Trung Tín làm ba ba cũng trải qua những thời gian nông cạn thiếu suy nghĩ.
Sau một lúc, Thương Lam khép cổ áo lại .
Thực sự là quá lỗ mãng! Nếu như đám côn đồ kia không mắc lừa, cô và người thiếu niên kia sẽ cùng nhau gặp nguy hiểm sao?
Tiện tay làm anh hùng, Thương Lam rơi vào trầm tư, người con trai kia cho cô cảm giác rất quen thuộc, làm thế nào cũng nhớ không nổi, cuối cùng cô đã từng gặp hắn ở đâu?
Năm sau, Thương Trung Tín đã gần đến tuổi về hưu, rất nhiều chuyện đã không còn nhúng tay vào để cho Triển Mộ làm, có một khoảng thời gian rất dài Thương Lam không gặp Triển Mộ đến Thương gia làm khách, có người nói hắn bề bộn nhiều việc, thậm chí bận đến nỗi không có thời gian đển ngủ.
Sinh hoạt của học sinh trung học cấp hai rất đơn giản, đến trường, về nhà, mỗi ngày hai nơi một đường. Thành tích của Thương Lam vẫn giống như cái bảng điểm lúc trước, cho dù cô đã cố gắng học thuộc lòng tất cả các công thức, vẫn như cũ không thể giải quyết được một đống bài tập toán lý hóa, ở trong trường học Lam Trí vẫn coi cô là chân sai vặt không hơn không kém, bọn họ kẻ tám lượng người nửa cân, cặp đôi oan gia ở trong lớp học...
Ở trong trường, hai người bọn cô gắn bó như keo sơn, gắn bó đến mức cùng nhau ở dưới sân trường, chia lìa cũng khó khăn, quấn quýt dây dưa, muốn Thương Trung Tín không biết thì thật khó hơn cả lên trời, nhưng làm người khác ngạc nhiên là sau khi Thương Trung Tín biết lại có thể không tỏ một chút thái độ nào, không nổi giận, không giam lỏng lại, ngược lại giống như không có việc gì, nên làm cái gì thì làm cái đó, làm người khác không thể đoán ra mục đích của hắn.
Sau khi nhị thúc Thương Trung biết chuyện Thương Lam thân thiết với Lam Trí, tràn đầy không vui viết hết lên mặt, cưỡng bách Thương Trung Tín mà hắn không tỏ thái độ, hắn đã làm gì xấu, mỗi lần gặp Thương Lam đều cố ý xệ mặt xuống, rõ ràng là không muốn cho người khác sống tốt mà.
Cũng chính vì lần kiên quyết này, hắn vì bản thân chôn vùi một mầm mống tai họa chết người.
Nửa đêm lúc ba giờ, Thương Lam thức dậy từ trên giường, đèn bàn kim loại chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của cô, chậm rãi sờ lên mép giường, trống không.
Thở dài, cô đứng dậy đi xuống tầng rót nước.
Đôi dép làm bằng bông vải thượng hạng đi trên mặt đất không một tiếng động, Thương Lam không mở đèn, cô đã ở đây vài chục năm, cho dù nhắm mắt lại cũng có thể mò xuống dưới tầng.
Ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ nghiêng qua chiếu lên sàn nhà, cô làm biếng đi thong thả, từ từ tản bộ, mở cánh cửa phòng bếp ra.
Cánh cửa nhẹ nhàng lộ ra một khe hở, cứ tưởng rằng không có người ở phòng bếp lại mở đèn sáng như vậy, Thương Lam ngẩn người, nhìn qua khe cửa, thấy bóng lưng nhỏ bé yếu đuối của dì Lệ.
Quay lưng lại với cảnh vật, cô không biết cái gì đang xảy ra.
"Dì Lệ, đã muộn thế này còn chưa ngủ?" Thương Lam nhịn không được lên tiếng.
Trần Lệ nghe vậy toàn thân chấn động, kinh ngạc làm cho gói thuốc trắng vãi ra hết.
Nhìn dưới đất bột trắng rơi vãi, ánh mắt Thương Lam lóe lên một tia kinh ngạc.