Trùng Sinh Chi Thương Lam

Chương 39 :

Ngày đăng: 12:48 30/04/20


Từ sau buổi tối hôm đó, Thương Lam cũng chưa từng nhìn thấy Lam Trí.



Ngọc lục bích lạnh lẽo dính trên da thịt, trên sân ban huấn luyện đang giảng giải không ngừng nghỉ, cô tìm một chỗ trống không kiềm chế được quay đầu nhìn lại.



Dường như còn nhìn thấy đại lão gia Lam Trí hai chân vắt chéo dương dương tự đắc ngồi đằng sau. Đến cả bên tai vẫn còn nghe thấy giọng hét lớn đằng sau.



Bây giờ tốt rồi, cô không còn bị ai gây rắc rối nữa cũng không còn ai quấn quýt lấy cô khi tan học, không còn ai ở bên tai cô hét lớn hù dọa, cô cũng không cần phải thường xuyên chạy đến cửa hàng bán quà vặt.



"..." Thương Lam thở dài, mở sách tham khảo ra nhưng một chữ bên trong cũng không đọc nổi.



Chợt cô muốn ôm đầu khóc thật lớn, kêu gào lên tại sao cô lại hèn như vậy, bây giờ không còn ai xem cô như người hầu để sai bảo nhưng ngược lại cả người cô lại không được tự nhiên.



Thói quen --



Lật một trang qua, Thương Lam tự làm mình thoải mái.



Nhất định là thói quen, từ từ rồi cũng sẽ tốt thôi...



“Honey của em tìm... Honey của em tìm..."



Tiếng chuông truyền ra từ cặp sách của cô, Thương Lam sửng sốt, vẻ mặt lập tức đen lại.



Đây là nhạc chuông, buổi tối hôm đó sau khi nói lời từ biệt Lam Trí cương quyết ghi âm làm nhạc chuông cho cô, sau đó cô quên mất nên không đổi.
Đây là nhạc chuông, buổi tối hôm đó sau khi nói lời từ biệt Lam Trí cương quyết ghi âm làm nhạc chuông cho cô, sau đó cô quên mất nên không đổi.



Ngẩng đầu nhìn những ánh mắt hiếu kỳ hoặc muốn xem kịch vui trong lớp học, Thương Lam chỉ hận không tìm được một cái lỗ để chui xuống.



Ban huấn luyện chăm chú giảng giải, ngoài mặt cười nhưng bên trong không cười, Thương Lam vội vàng ấn nút tắt máy.



Sau khi tan học, cô tìm một nơi không có ai để gọi lại nhưng rất lâu không ai nghe máy, đang lúc cô định cúp máy thì điện thoại liên hệ.



Microphone đầu bên kia truyền đến giọng lén lút của Lam Trí.



"Đi đâu mà vừa rồi không nghe điện thoại?"



"Giọng nói của anh sao kỳ lạ vậy." Thương Lam nhíu mày lại.



"Đánh, cô ngu ngốc không biết bộ đội không thể mang điện thoại di động vào sao, bây giờ tôi đang lén gọi... Không biết cái gì là lén lút à? Cô nhỏ giọng một chút."



Rốt cuộc là người nào ngu ngốc, rõ ràng giọng nói tương đối lớn...



"Bà xã, anh nhớ em, chỗ này chim không ỉa phân chó không để trứng, lão tử cũng sắp chết ngộp rồi." Giọng nói Lam Trí nghe rất oan ức.



Tự dưng Thương Lam nhớ đến ngày hôm qua có gặp một con chó lang thang cắn ống quần của cô, hai mắt tội nghiệp nhìn hộp đồ ăn trong tay cô.



Khóe miệng hơi hơi nhếch lên.
Khóe miệng hơi hơi nhếch lên.



"Chó sẽ không đẻ trứng." Sau đó lại bổ sung.



“Anh đừng nói loạn." Ai là bà xã của anh.



Từ nhỏ Lam Trí đã là một cậu nhóc tinh nghịch lại hay gây chuyện, liên tục xảy ra tai họa lớn nhỏ, cũng không trách được Lam phụ đem anh ta ném vào trong bộ đội tiến hành đặc huấn, tính tình coi trời bằng vung đó cho dù sớm hay muộn cũng xảy ra chuyện.



"Gần đây cô có lén lút sau lưng tôi thân thiết với thằng khác không, đừng tưởng tôi đi thì cô có thể làm loạn." Lam Trí đe dọa ở đầu dây: "Để tôi biết, nhất định cô sẽ chết."



Ý nghĩ hiện lên trong đầu, Lam Trí nhướng mày, dáng vẻ cà lơ phất phơ, Thương Lam thở dài.



"Vào học nhanh đi. Không còn việc gì tôi cúp."



"Vội cái gì, chờ một chút... Làm!"



"Tút tút tút tút tút tút đô..."



Thương Lam chẳng hiểu tại sao điện thoại tự dưng cắt liên lạc, đầu óc mơ hồ gãi đầu một cái, đây là Lam Trí xảy ra chuyện gì sao?



Cũng trong lúc đó.



Phía Lam Trí đang khổ não bên này.



Đối với chuyện anh đã bị tịch thu mười chiếc điện thoại di động mà nói, máy Nokia này là chiếc cuối cùng hắn tàng trữ.



Anh cau mày lo lắng nhìn chằm chằm điện thoại di động trong chuồng phân.



Tìm... Còn tìm ở đâu?