Trùng Sinh Chi Thương Lam
Chương 85 :
Ngày đăng: 12:49 30/04/20
Editor: Đường Thất Công Tử - Diễn đàn
Triển Mộ nhìn cô khó có được động tác gần gũi, không đi lật tẩy, ngược lại cầm lấy tay cô, nắm trong lòng bàn tay ngắm nghía.
Tay nhỏ bé trắng nõn nhẵn nhụi chưa làm qua việc gì nặng, như tơ lụa thượng hạng rất trơn nhẵn, chơi đùa thưởng thức, anh lại không nhịn được đưa gần bên mép, nhẹ nhàng cắn mút.
Dường như anh không tức giận.
Thương Lam thận trọng đánh giá vẻ mặt của anh, trên mu bàn tay truyền đến một đợt mềm yếu, ngứa, mặc dù cô phản cảm lại khéo léo không rút về, ngược lại đang hạ thấp giọng bàn bạc nói:
"Anh Triển, em còn nhỏ, phải đi học... Chuyện con cái mấy năm nữa chúng ta sẽ nói có được hay không." Ánh mắt hi vọng của cô nhìn anh, trong mắt cất giấu mấy phần cầu xin.
"Thuốc kia không tốt với thân thể, nghe lời, sau này không được đòi uống." Đầu lưỡi xẹt qua lòng bàn tay, cuối cùng dừng lại ở trên ngón trỏ nhỏ nhắn, anh ngắm nghía một cái lúc trực tiếp ngậm vào trong miệng, giống như đang ăn món ngon gì, mút rất nồng nhiệt.
Ý của anh là anh sẽ mang đồ bảo hộ sao?
Thương Lam nhịn xúc động xuống rất muốn rút tay nhỏ bé về:
"Khuya lắm rồi, chúng ta quay về đi ngủ."
Dứt lời, lúc này cô mới chú ý đến lời của mình có bao nhiêu mập mờ, nghe vào trong tai người đàn ông đó chính là một kiểu mời gọi.
Quả nhiên, Triển Mộ dừng động trong tay, Die nd da nl e q uu ydo n ánh mắt nhìn cô càng bốc cháy, anh cười đưa ôm lấy cô đi về phòng ngủ:
"Chúng ta đi ngủ.”
Giấc ngủ này, lập tức để cô lăn qua lăn lại đến khi ánh mặt trời xuất hiện.
Ngày thứ hai, Thương Lam dậy trễ, cô nhìn rèm cửa sổ tung bay ngoài cửa sổ, ánh mặt trời ấm áp đang tà tà chiếu vào bên trong phòng, thời gian trên điện thoại di động đang hiện ra hơn bảy giờ sáng.
Cô ngồi ngơ ngẩn ở trên giường cảm thấy ngốc một đợt, Triển Mộ ôm hông của cô ngủ ở một bên, trước ngực của anh dán thật chặt phía sau của cô, hô hấp đều đều như phun vào trong cổ của cô.
Đột nhiên cô nhớ lại ngày hôm nay mình còn có một cuộc thi nhỏ, mà khoảng cách trước thời gian thi còn một giờ.
Nghĩ tới đây, đột nhiên cô gái trẻ đang ngủ mơ mơ màng màng thức dậy, vén chăn lên phải xuống giường, người đàn ông giam cô rất chặt chẽ đành chịu, thân thể mới vừa dậy không bao lâu lập tức bị lôi trở về.
Thật ra lúc mắt Thương Lam mở to chớp chớp Triển Mộ đã tỉnh, anh vòng trước cô, đặt đầu lên vai của cô, có chút không vui nói:
"Ngoan, ngủ lại với anh một lúc."
"Không được! Hôm nay em phải kiểm tra!" Cô tách lấy tay anh đặt ngang hông của mình vội la lên:
"Anh Triển, anh thả em ra, em bị muộn rồi! "
Gặp mặt thật khó khăn, có thể ôm cô ngủ một giấc yên lành, anh không bằng lòng buông tay, ngay lập tức vòng cô càng chặt hơn:
"Em đi phòng bếp xem có gì cần giúp." Biết tránh không khỏi cô khẽ thở dài xoay người, suy nghĩ một chút còn nói thêm:
"Anh Triển, năm mới vui vẻ."
"Qua đây." Anh vẫy tay với cô, khi cô đến gần, thì chặn ngang cô kéo vào trong ngực.
Ôi một mùi xạ hương(mùi cơ thể tự nhiên) dành riêng cho người đàn ông vững vàng đưa cô bao phủ ở bên trong, cô giãy một cái tự nhiên, nhận thấy được anh không có hành động xấu với mình, thì dừng động tác trong tay mặc cho anh ôm.
Khí trời tháng giêng tối rất nhanh, gió đêm mang theo một khí thế bén nhọn gào thét mà đi qua, lạnh lẽo làm cô không khỏi co rúm, rụt lại, đột nhiên cảm thấy cái ôm ấp phía sau thay đổi càng chặt hơn.
"Ở đây lạnh quá, chúng ta trở về có được hay không?"
Cô nghiêng người sang lấy lòng nhìn anh, lần này cơ thể lại chạm vào trong con ngươi thâm tình của anh, trong bụng Thương Lam run rẩy một đợt, cái từ "Tình sâu" này cho tới bây giờ cũng không phải dùng ở trên người của Triển Mộ.
Anh sẽ có tình cảm như vậy với cô sao?
Mặt mũi cúi xuống dưới, khuôn mặt cô xoay qua không nhìn anh nữa.
"Còn lạnh không?"
Đột nhiên trước mắt một bóng đen chụp xuống, anh chuyển thân thể của cô qua hôn lên, cạy khớp hàm của cô ra đường hoàng phá cửa mà vào, đưa cái lưỡi béo mập của cô mút vào trong miệng mình, hơi thở nồng nặc mà bá đạo đang lấy lực lượng không thể kháng cự đè cô xuống trước.
Tay nhỏ bé đang để ở bộ ngực anh không có sức chống lại, anh giống như muốn nuốt cả người cô vào bụng, sức lực kiềm chế không nổi càng phát ra nặng nề, cô có thể cảm giác trên đôi môi mình truyền tới đau đớn và từng đợt tê dại.
Anh không cho cô cơ hội thở dốc, ôm mạnh cô, dong chơi hấp thụ ấm áp trên người cô, hai chân Thương Lam mềm nhũn, nếu như không phải anh giữ hông của mình, cô nhất định sẽ chật vật ngã về phía sau.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng anh thở gấp lỗ mãng buông cô ra, ánh mắt sáng quắc hiểu rõ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của cô:
"Buổi tối chờ anh ở bãi đỗ xe, anh mang em ra ngoài một chút."
Thương Lam không có sức ghé vào ngực của anh thở dốc không ngừng, đang tham lam hấp thụ không khí bốn phía.
"Nghe chưa?"
Anh vặn mặt của cô qua, làm bộ lại muốn hôn lên.
Thấy thế, Thương Lam sợ, đầu thẳng đứng.
"Nói." Triển Mộ không dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy.
Rất sợ anh lại tới một lần, đầu nhỏ của cô vội vàng vùi sâu vào trong ngực của anh, buồn buồn nói:
"Em biết rồi. "