Trùng Sinh Chi Thương Lam

Chương 96 : Thiếu

Ngày đăng: 10:47 02/08/20






Ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt của người phụ nữ, chợt nở nụ cười. Anh hờ hững đáp, giống như là tự nhủ: " Tôi rất khỏe."



Khuôn mặt anh tuấn bình tĩnh, không hề tỏ ra một chút cảm xúc nào. Ngụy Vô Lan cúi đầu, nghe tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ, không nói lại được.



Trận mưa này không lớn, nhưng mưa liên tục suốt mấy ngày liền, rèm cửa màu màu nâu sậm bị gió thổi lên, từng giọt mưa đập lên cánh cửa, ở dưới bệ cửa tràn ra một ít nước đọng.



Trong không khí mang theo mùi ẩm ướt, Triển Mộ không có ý định đóng cửa sổ lại, chỉ là ánh mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm hình trong ngăn kéo, thật lâu cũng không hề cử động.



Ngụy Vô Lan khẽ hừ một tiếng, bước nhanh đến chỗ của sổ để đóng lại, trong nháy mắt, thư phòng khôi phục lại sự yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất.



" Anh muốn tìm đến cái chết tôi không xen vào, tôi chỉ đến thông báo với anh một tiếng, sáng sớm ngày mai tổng giám đốc của tập đoàn Phi Hồng đến đây bàn về chuyện hợp đồng, tốt nhất anh nên chỉnh đốn lại dáng vẻ lôi thôi lếch thếch của mình một chút. Với giá trị hợp đồng lên đến 50 triệu, tôi không muốn vì bộ dạng như quỷ của anh khiến chúng ta thất bại."



Tầm mắt của Triển Mộ vẫn dừng lại trên tấm ảnh, để ý kĩ có thể thấy rõ ràng anh không hề nghe thấy khiến Ngụy Vô Lan lạnh mặt quát: " Mẹ kiếp! Anh đừng thể hiện dáng vẻ thâm tình cho tôi xem nữa, không phải chỉ là một người phụ nữ thôi sao? Khi cô ta còn sống, anh đối xử với cô ta thể nào thì chính anh rõ nhất, cũng chỉ có lão già nhà họ Thương kia sẽ hồ đồ tin anh. Bây giờ người nhà họ Thương cũng chết gần hết rồi, anh còn giả bộ cho ai xem, hả?"



" Vô Lan." Anh lạnh nhạt mở miệng, đột ngột hỏi: " Cậu nói xem, cô ấy sẽ hận tôi sao?"



Ngụy Vô Lan sững sờ, hừ lạnh nói: " Hận! Nếu đổi lại là tôi, dù có thành quỷ tôi cũng sẽ không bỏ qua cho anh."



Trong mắt Triển Mộ hiện lên vẻ ảm đạm, lời nói lạnh lùng nhưng lại giống như đang hỏi cô gái trong ảnh: " Nếu hận tôi, sao lại không đến tìm tôi?"



Anh quá kiêu ngạo, tự phụ.



Mà Triển Mộ anh có quyền để kiêu ngạo. Người đàn ông ưu tú như vậy, sao có thể tình nguyện làm một người bình thường đây.



Nhưng Thương Lam chết rồi.



Người duy nhất coi anh như người bình thường đã biến mất, khiến anh sững sờ.



Làm sao anh tin được, bản thân vốn có được thứ quan trọng nhất, bỗng nhiên biến mất chỉ trong một đêm. Giống như bức tranh thuỷ mặc để lâu ngày, màu mực cũng dần phai nhạt. Sau nhiều năm, thậm chí ngay cả hồi tưởng lại cũng không còn nguyên vẹn, cái cảm giác ấm áp khi có người toàn tâm toàn ý đối xử với mình cũng dần phai nhạt.



Trái tim giống như bị khoét mất một lỗ hổng lớn, tốc độ quá nhanh, nhanh đến mức anh không kịp phản ứng, cũng không dám động đến vết thương đã ăn sâu vào tim.



Thật ra thì anh đã chết lặng đến mức không còn cảm thấy đau đớn, chỉ còn lại một loại trống rỗng, lan tràn ở lồng ngực, cứ như vậy lơ lửng giữa không trung, không tìm được điểm tựa. Cái này so với đau đớn còn dằn vặt hơn.



Ngụy Vô Lan lẳng lặng nhìn người đàn ông trước mặt, vẫn là Triển Mộ của trước đây, nhưng ở trên người anh lại tồn tại hơi thở sự chán nản suy sụp. Cuối cùng, anh thu lại ánh mắt nhìn về tấm ảnh, khoá ngăn tủ lại, tiếp tục tập trung vào tài liệu, kí giấy tờ.



" Cậu yên tâm! Tôi biết phải làm thế nào."



Ngụy Vô Lan há miệng, nhưng lúc này anh ta không biết phải nói gì. Cuối cùng lúc chuẩn bị đóng cửa, hờ hững nhắc nhở: " Tốt nhất anh nên đi ngủ một chút. Triển thị còn có mấy vạn người phải dựa vào anh để kiếm cơm. Tôi không muốn ngày mai anh gây ra chuyện rắc rối gì đâu."



Đến khi tiếng bước chân bên ngoài càng ngày càng nhỏ, Cho đến ngoài cửa tiếng bước chân càng ngày càng nhỏ,