Trùng Sinh Cực Sủng Minh Vương Phi

Chương 109 : Huấn luyện

Ngày đăng: 16:44 27/05/20


Editor: Bộ Yến Tử -



_____________



Lam U Niệm dẫn đám người Trương Lâm vào thành Lạc Nhật, bởi vì khoảng cách giữa tòa thành này quá xa kinh thành phồn thịnh cho nên vẫn luôn mang dáng vẻ xa xưa kèm theo chút cảm giác mông lung, lúc trước xây dựng Vô Tình các ở thành Lạc Nhật là vì muốn bảo vệ Y Cốc, bảo vệ người nhà.

     

Trong rừng sâu núi thẳm, cổ mộc che trời, che lấp thời gian. Vì khu rừng kia nhìn quá âm trâm đáng sợ lại thần bí khó lường, hơn nữa theo cách nói của dân bản xứ có rất ít người dám vào khu rừng này, dù có vào cũng không thấy đi ra. Nguyên nhân chính khiến mảnh đất này ngăn cách cùng bên ngoài vì bên trong rừng rậm là đầm lầy. Hắc Ám Sâm Lâm âm trầm khủng bố, bên ngoài có cực ít người dám tiến vào. Ngẫu nhiên cũng sẽ có người to gan xông vào, có điều cuối cùng lại bị đầm lầy ngăn cản. Xuất phát từ bản năng sống còn nên mọi người sẽ không đến, dần dần không bao giờ đặt chân đến nữa.

     

Lam U Niệm dẫn mọi người vào Hắc Ám Sâm Lâm, nàng có thể cảm nhận được cảm giác căng thẳng của mọi người, nàng sẽ không lên tiếng an ủi mà tiến về phía trước không nói một lời. Sau lưng, mọi người chăm chú nhìn theo bước chân của nàng, rất sợ đi nhầm một bước sẽ bị khu rừng nuốt chửng, trở thành một đống xương trắng.     



Khi bọn họ đến gần trung tâm rừng rậm mới phát hiện ở đó đã có một nam tử đứng đợi từ lâu, nhìn không mấy đẹp nhưng thân hình rất rắn chắc, khí tức âm trầm, màu da rám nắng, chỉ cần lẳng lặng đứng đó, cũng đã là cảnh đẹp đặc biệt khiến người ta sôi trào.

     

Khi nam tử kia nhìn thấy Lam U Niệm, sắc mặt băng hàn đó lộ ra chút ấm áp cùng vui vẻ.     

Lam U Niệm đi đến trước mặt nam tử, nhu thuận cười gọi "Nhị ca!"

     

Trên người Quỷ Nhị còn mang theo sát khí tản mát lúc huấn luyện, nhưng khi ở trước mặt Lam U Niệm hắn lúc nào cũng là vị Nhị ca ngây ngốc chân chất, khi Quỷ Nhị mỉm cười gọi "Tiểu sư muội!" khí chất ủ dột đó lập tức thay đổi. Trong giọng nói tràn ngập yêu thương.

     

"Sao Nhị ca lại đợi ở chỗ này?" Lam U Niệm nhìn cẩm y đơn bạc trên người Quỷ Nhị, rừng núi sâu thẩm luôn lạnh hơn bên ngoài, cho dù thân thể Quỷ Nhị rất tốt, nhưng người làm muội muội như nàng vẫn phải sót mà lên tiếng trách cứ.

     

Quỷ Nhị cười hắc hắc lộ ra hàm trăng trắng tinh, không thèm để ý đến y phục trên người nói "Nhận được thư nói tiểu sư muội đến, cho nên ta tới chờ muội!"


Hai người đánh vô cùng hăng hái, bởi vì không sử dụng nội lực, cho nên đều là đụng chạm quyền cước, khó tránh khỏi sẽ bị chút thương ngoài da.

     

Người trong Vô Tình các đến truy sát cũng bị thương rất nhiều, chỉ qua một lát đã bị thương một nửa, điều khiến nàng vui mừng chính là bọn họ trợ giúp lẫn nhau, không có bỏ sót ai.

     

Có một thị vệ bị thương rất nghiêm trọng, hiện tại không chỉ không thể giúp ngược lại bắt đầu cản trở, hắn hói với Trương Lâm: "Trương đầu, các ngươi đi đi, nếu như không đi tất cả mọi người sẽ chết, làm vậy sẽ cô phụ bồi dưỡng của tiểu thư!"

     

Trương Lâm không chịu từ bỏ, những người khác cũng vậy, ngay cả Lam Vũ và Lam Khúc cũng thế, bọn họ cùng nhau kéo người bị thương chạy tới điểm tập kết, bởi vì vừa phải dẫn theo người bị thương còn phải chống lại tập kích nên bị thương vô số.

     

Dần dần, một người, hai người, lần lượt chạy đến nơi an toàn Lam U Niệm đã chỉ định, mà người cuối cùng chính là Trương Lâm, trên người hắn đã có vô số vết thương, hắn làm rất tốt chức trách của người dẫn đầu, dẫn dắt mọi người vượt qua huấn luyện.

     

Lam U Niệm và Quỷ Nhị đã so chiêu xong, đi đến trước mặt bọn họ. Tất cả bị thương hay không bị thương đều đứng lên, đứng thẳng tắp, nhìn nữ tử đứng trước mặt mình, chủ tử của bọn họ, tiểu thư của bọn họ, người mà sau này bọn họ muốn theo đuổi.



Màu da của bọn họ thay đổi từng ngày, e là chỉ có mình Lam U Niệm vẫn trắng nõn như lúc ban đầu. Mỗi người bọn họ đều thay đổi, sau này bọn họ mới chân chính là thị vệ của nàng.

     

"Chúc mừng các ngươi đã vượt qua kiểm tra!" Lam U Niệm cười sáng lạn, tiếng cười trong trẻo, mềm mại thấm vào lòng người.



"A!" "A - -" Tiếng gào thét hưng phấn vang vọng trong rừng, rõ ràng mới mười lăm ngày nhưng bọn họ lại cảm thấy như đã qua vài năm, rất đáng giá.