Trùng Sinh Cực Sủng Minh Vương Phi
Chương 115 : Hôn sự của Lam Mặc Huyền
Ngày đăng: 16:44 27/05/20
"Chủ tử, hôm nay Quỷ Ngũ có đến xin nghỉ một ngày." Ám Nhất đến trước mặt Phong Dực Hiên bẩm báo.
"Đi nơi nào?" Phong Dực Hiên thưởng thức ly rượu trong tay, chẳng biết tại sao trong lòng lúc nào cũng vô cùng khẩn trương và đau đớn.
"Nghe nói đến chỗ Lam cô nương, có cần thuộc hạ bắt hắn về không?" Ám Nhất hỏi.
Phong Dực Hiên cảm thụ đau đớn ở ngực, khẽ thở ra một hơi: "Không cần!" Chắc là tâm tình Niệm Niệm đang không tốt, vả lại hắn có thể nhìn ra nàng rất tín nhiệm Quỷ Ngũ cho nên cứ để hắn ở cạnh nàng cũng tốt.
Lam Kiến Quân đứng dậy, cảm tạ mọi người: “Bổn tướng quân cảm tạ mọi người đã tới tham gia thọ yến, hôm nay bổn tướng muốn tuyên bố một chuyện vui.” Mọi người cực kỳ tò mò, hôm nay nhận lời mời tham gia thọ yến chứ không có nhận được tin tức gì khác, bây giờ Lam tướng quân nói như vậy xem ra là đã sớm có quyết định, không biết là chuyện vui gì.
Lam Mặc Huyền và Hoa Mộc Khuynh có chút căng thẳng, có chút kích động. Hắn kéo tay nàng nắm thật chặt, nhìn nàng cười khẽ như tiếp thêm động lực.
Đám người Hà Sơ Dương ái muội nhìn bọn họ, hai người đều là bằng hữu, nhìn họ có thể đến với nhau là việc vô cùng tốt đẹp.
"Mặc Huyền, Mộc Khuynh lại đây!" Lam Kiến Quân vẫy tay gọi hai người, mọi người vừa nhìn liền hiểu đôi chút những vẫn có chút thắc mắc, dù nàng là phận Quận chúa nhưng không có thế lực và chỗ dựa, tình tình nóng nảy, nhà bình thường e là sẽ không cân nhắc.
Lam Mặc Huyền dắt Hoa Mộc Khuynh đến bên cạnh Lam Kiến Quân, tuấn nam nữ mỹ, rất xứng đôi.
"Tiểu nhi cùng Quận chúa ái mộ lẫn nhau, cho nên bổn tướng đã thỉnh ý chỉ ban hôn của hoàng thượng, hôm nay nhân cơ hội này nói rõ với mọi người!" Lam Kiến Quân nói rồi vỗ vai Lam Mặc Huyền, cảm thán thời gian trôi qua quá mau.
Trong lúc nhất thời lời chúc thật lòng hay giả ý lại vang lên, bọn họ biết hôm nay là thọ yến nên không có làm quá mức, chúc mừng vài câu thì dùng bữa, không khí cực kỳ hài hòa vui vẻ.
Hôm nay ông cố ý nói ra hôn sự của nhi tử và Quận chúa, nàng cũng là hài tử đáng thương, không thể để nàng chịu ấm ức thêm. Hôm nay nói ra cũng có thể để người khác nhìn rõ Lam phủ rất coi trọng hôn sự này, rất hài lòng về con dâu tương lai.
Lam Kiến Quân cảm thấy bản thân không xứng làm phụ thân, khi đó nghe tỳ nữ nói cũng không nghĩ nhiều, nếu bây giờ ông đến, nàng không bị bệnh thì phải làm sao?
"Đúng vậy, phụ thân. Nếu Tam muội bị bệnh, mọi người không đến thăm hỏi, không biết Tam muội sẽ thương tâm biết bao." Lam Nhã làm bộ làm tịch nói.
Cách nói như vậy khiến mọi người nhớ tới nữ tử số khổ kia, hơn nữa hiện tại ai ai cũng biết Lam U Niệm chính là Diệu Âm cô nương, ít nhiều gì cũng có chút quan tâm, cho nên rất nhiều người bắt đầu nói muốn đến thăm.
"Lam tướng quân, thọ yến cũng đã sắp kết thúc, Lam tam tiểu thư ngã bệnh hay là mọi người cùng nhau đến thăm chút đi." Phong Thiếu Sở đề nghị, Lam phủ là cái đinh trong mắt hắn, chỉ cần có thể đả kích Lam phủ hắn cực kì hào hứng.
Phong Thiếu Sở nói như vậy, rất nhiều người đều tán đồng muốn Lam Kiến Quân dẫn họ đến thăm Lam U Niệm, Lam Kiến Quân lúc này đâm lao thì phải theo lao.
Bàn của Phong Hạ Kỳ cũng không có ai đứng ra ngăn cản, không phải Lam Mặc Huyền không muốn ngăn cản, mà là Minh Vương không cho phép, vừa rồi hắn chuẩn bị ngăn cản đã bị Ám Nhất cầm trường kiếm uy hiếp.
Trong lòng Phong Dực Hiên có chút đắc ý, mọi người đều đi, không phải chỉ mình hắn, chắc chắn Niệm Niệm sẽ không để mặc hắn.
Lam Kiến Quân vốn chuẩn bị ngăn cản, nhưng Lam Bá lại nói với ông: “Lão gia, dường như tiểu thư thực sự bị bệnh, tỳ nữ của nàng hôm nay rất sốt ruột."
Lam Kiến Quân vừa nghe vậy lập tức muốn chạy tới U Niệm các, nhưng khi thấy nhiều khách khứa có mặt nếu hôm nay không cho bọn họ tới sợ là sẽ có người nói bậy nói bạ.
"Đa tạ mọi người đã quan tâm tiểu nữ, vậy thì cùng bổn tướng qua đó một lát, tiểu nữ thích yên tĩnh, mong mọi người có thể thông cảm!"
Tất cả mọi người đều thông cảm, hay tin Diệu Âm cô nương ngã bệnh rất nhiều công tử tiểu thư quan gia cảm thấy lo lắng cho thần tượng, cho nên mọi người liền đi đến U Niệm các.