Trùng Sinh Cực Sủng Minh Vương Phi
Chương 42 : Đến tìm cớ (1)
Ngày đăng: 16:43 27/05/20
Editor: Bộ Yến Tử - Diễn Đàn
___________
"Ta muốn xem xem, Tam tiểu thư Lam phủ có bao nhiêu mặt mũi, lại muốn lão thân tự mình đến mời!" Ngoài U Niệm các, một lão nhân giã mạnh quải trượng [1] quát lớn thị vệ đang ngăn cản bà ta: "Tránh ra! Lam phủ này còn có nơi lão thân không thể vào?"
"Lão phu nhân, không có mệnh lệnh của tiểu thư, cho dù là ai cũng không thể bước vào U Niệm các!" Trương Lâm tận lực ngăn cản lão phu nhân, xuất thân của hắn ta vốn là quân nhân, thật sự rất chán ghét những gia trưởng khiếm khuyết trong nhà, hơn nữa cũng vô cùng chán ghét lão phu nhân cay nghiệt, cảm thấy cuộc sống của tiểu thư rất khổ sở.
"Không thể vào! Lá gan của sao chổi này thật là lớn, lại dám đối xử với lão thân như thế, đích xác nên đuổi nó ra khỏi Lam phủ!" Lão phu nhân giận đến phát run, ngày hôm qua bà ta nghe nói Lam U Niệm trở về, cho rằng đứa cháu gái này sẽ đến thỉnh an mình, không nghĩ tới cho đến sáng nay cũng không có đến, thậm chí bà ta sai người đến mời cũng không thấy đến. Càng làm cho lão phu nhân tức giận là, tâm phúc của bà ta là Vương ma ma đến mời lại bị đánh, Lam U Niệm quả là làm phản rồi.
"Lão phu nhân không nên tức giận, có lẽ tính tình Tam tiểu thư cũng chỉ là tiểu hài tử, ngày hôm qua còn giáo huấn thiếp thân mà." An di nương vừa thuận khí cho lão phu nhân, vừa châm thêm lửa.
"Phản rồi phản rồi, sao chổi này lại dám không tôn hiếu đạo, người đâu, đập U Niệm các này cho ta!" Lão phu nhân quay về phía sau quát lớn với gia đinh đi theo, nhiều năm qua bà ta chưa từng tức giận như thế này.
"Tổ mẫu sao lại tức giận đến vậy?" Thanh âm êm ái từ trong U Niệm các vang lên, Lam U Niệm xuất hiện ở cửa nhìn lão phu nhân trước mắt. Một bộ quần áo màu nâu thêu đầy hoa văn, trên đầu cài châu sai [2] màu vàng, đầu tóc đã trắng như tuyết quá nửa, nhưng đôi mắt ác liệt mang theo vài phần cay nghiệt, ánh mắt hết sức bất mãn nhìn Lam U Niệm, tay cầm quải trượng màu nâu đỏ, được An di nương tự mình đỡ.
Lão phu nhân nhìn Lam U Niệm một thân váy áo ngắn màu trắng dẫn theo hai tỳ nữ khí chất tốt đến trước mặt mình, ưu nhã thi lễ một cái, thế nhưng ý cười trong đáy mắt dường như đang chế giễu bà ta, chỉ là một cái sân nhỏ của cháu gái trong phủ cũng vào không được, ánh mắt nhìn Lam U Niệm càng ngày càng không vừa ý.
"Lão thân gánh không nổi tiếng tổ mẫu của Tam tiểu thư, lão thân không có đứa cháu gái không tôn trọng trưởng bối!" Lão phu nhân mũi vểnh lên trời nói với Lam U Niệm.
"Đương nhiên, cho dù là ai!" Lam Mặc Huyền vỗ ngực bảo đảm.
"Nếu như là lão phu nhân?"
"Bà ta vốn đã không thích muội và ta, yên tâm đánh, ca ca gánh cho muội, nhưng đừng đánh chết người." Lam Mặc Huyền không có chút cảm giác bất hiếu của một đứa cháu. Nhưng chính là bộ dáng này lại làm cho Lam U Niệm thấy ấm áp, cũng để Trương Lâm cảm thấy sao thiếu gia lại thay đổi thành người thích bạo lực rồi?
"Nếu như là Lam Tướng quân thì sao?" Lam U Niệm biết rõ còn cố hỏi, cũng không phải cần một đáp án, chỉ là trêu chọc ca ca ấm áp này mà thôi.
"Phụ thân sẽ không làm vậy, nếu quả thật phụ thân hồ đồ, ca ca cũng sẽ đứng về phía muội." Lam Mặc Huyền không có nửa phần do dự, nói.
Chú thích:
[1] Quải trượng: gậy; ba-toong.
[2] Châu sai: thoa/ trâm bằng ngọc.
[3] Cáo mượn oai hùm: ví những người thích dựa vào quyền uy của người khác rồi lên mặt.