Trùng Sinh Cực Sủng Minh Vương Phi

Chương 45 : Lửa giận sáng sớm

Ngày đăng: 16:44 27/05/20


Editor: Bộ Yến Tử - Diễn Đàn  



____________



Sáng sớm. Nha hoàn trong phủ bưng cơm nước tới, vẫn là cháo loãng đồ chay, ngay cả Lam Khúc tính tình tốt cũng có kích động muốn giết người.



Trương Lâm đứng ở trong sân nhỏ U Niệm các, nghe Lam Vũ tức giận mở miệng mắng không ngừng, không nhịn được cảm thấy bất công cho tiểu thư, rõ ràng là đích nữ Lam phủ, nhưng từ nhỏ đã bị khinh thường, hiện tại thật vất vả Tướng quân coi trọng tiểu thư, không nghĩ tới lão phu nhân và An di nương lại không biết phân biệt.



Gần đây mười lăm thị vệ ở U Niệm các càng ngày càng bội phục tiểu thư nhỏ tuổi nhưng bản lãnh không nhỏ, hơn nữa tiểu thư không có phách lối với bọn họ, biết quan tâm, tôn trọng bọn họ, còn bọn họ thì chân thật xem tiểu thư là chủ tử, hiện tại chủ tử bị bắt nạt, những thị vệ đều có kích động chống đối. Mặc dù trong phủ không có cắt xén thức ăn của bọn họ nhưng lại cắt xén thức ăn của chủ tử, điều này làm cho người ta không thể chấp nhận.



Có lẽ thật sự không chịu nổi Lam Vũ lảm nhảm, Lam U Niệm đặt chén đũa trong tay xuống: "Lam Vũ, ngươi nói đi, ngươi muốn như thế nào?"



"Giết các nàng, không, gian dâm các nàng, không, trước giết sau đó gian dâm, không, tiền dâm hậu sát!" Nhìn các loại tư thế trong tay Lam Vũ, một số thị vệ đứng gần Trương Lâm đều đỏ mặt, ánh mắt nhìn Lam Vũ mang theo vài phần sợ hãi.



Còn Ám Nhị đang vận khinh công chạy tới vừa vặn nghe được lời Lam Vũ nói, lảo đảo rơi từ đầu tường xuống. Trong nháy mắt tất cả thị vệ đều bay qua, chuẩn bị chế phục kẻ địch tự tiện xông vào U Niệm các, nhưng nhìn thấy đó là người đi theo bên cạnh Phong Dực Hiên, lại nghĩ sao thân thủ yếu thế? Mấy thị vệ vây quanh Ám Nhị đều tản ra.



"Lui ra!" Lam U Niệm thấy rõ người đến, lên tiếng.



Chờ sau khi thị vệ lui ra, Ám Nhị lộ ra nụ cười chân chó đến bên cạnh Lam U Niệm, nhưng mà cười còn không bằng không cười, ngươi đã xem một khúc gỗ cười chưa? Ám Nhị nhìn Lam cô nương trước mặt dường như không lay động vì nụ cười của mình, cho nên ngoan ngoãn đặt hộp cơm trong tay lên bàn đá.



"Lam cô nương, đây đều là những thứ do chủ tử dặn dò." Mặc dù Ám Nhị còn muốn nói nhiều vài câu, lộ diện trước mặt Lam U Niệm nhiều chút, như vậy sau này cũng coi như hắn ta có chỗ dựa, nhưng khi thấy hai tỳ nữ căng thẳng đứng bên cạnh Lam U Niệm, còn lời nói dũng mãnh vừa mới nghe được, Ám Nhị biết điều bay mất.



Dù Lam Vũ và Lam Khúc không biết từ khi nào thì tiểu thư biết nam nhân đó, hơn nữa cũng không hề biết chủ tử trong miệng nam nhân đó là ai, nhưng các nàng rất rõ bổn phận của mình, nên biết nhất định tiểu thư sẽ không dấu giếm các nàng, cho nên Lam Khúc và Lam Vũ không có hỏi, mà là mở hộp cơm ra.


"Trong phủ cho con ăn những thứ này?" Lam Kiến Quân thật sự phát hỏa, ông cho rằng ngày đó hồi phủ tuyên cáo thân phận Niệm Nhi với toàn phủ, những người đó nên hiểu được đúng mực, biết chủ tử trong Lam phủ là ai, nhưng ông không nghĩ tới, mới vài ngày những người đó đã dám ở dưới mí mắt ông động kế vặt.



"Như thế nào? Lam Tướng quân đập vỡ chén trà của ta." Lam U Niệm khom lưng nhặt mảnh vỡ đã nghiền nát.



"Cho tới giờ tiểu thư vẫn chưa ăn, sáng sớm hôm nay xem như tốt." Lam Vũ cũng hiểu tiểu thư muốn làm gì nên bắt đầu thêm chút lửa.



"Không phải ta đã nói có chuyện gì thì đến tìm bổn Tướng quân sao?" Lam Kiến Quân giận dữ nói, nhưng cũng không có phát hỏa với Lam Vũ và Lam Khúc, bởi vì ông rất rõ hai tỳ nữ này rất được Lam U Niệm coi trọng.



"Ha ha!" Chẳng biết tại sao, vốn là diễn trò Lam Vũ đột nhiên khóc lên: "Tìm Tướng quân sao? Vậy nhiều lần tiểu thư lâm vào thời khắc sống còn sao không thấy Tướng quân?" Lam Vũ nhớ tới thời điểm mỗi tháng tiểu thư độc phát thống khổ, nhớ tới lúc tiểu thư xây dựng thế lực lưu lạc trong tình cảnh mưa đao, không biết tại sao lại thấy đau lòng vì tiểu thư.



"Lam Vũ!" Lam Khúc quát lớn, vội vã ngăn Lam Vũ bật thốt lên lời nói tùy hứng, nàng ta biết Lam Vũ thấy uất ức và bất bình vì tiểu thư, cảm giác nàng ta không phải cũng vậy sao? Nhưng tiểu thư của các nàng kiên cường, không cần những thứ này, tiểu thư của các nàng là tốt nhất, cho dù không có phụ thân che chở!



Lam Vũ cũng biết mình phạm lỗi, cẩn thận nhìn Lam U Niệm, thấy dường như nàng không có dấu hiệu tức giận, lau khô nước mắt đứng ở sau lưng Lam U Niệm im lặng không lên tiếng.



Lam Kiến Quân mở to hai mắt nhìn con gái mình, miệng đóng đóng mở mở nhiều lần vẫn không nói nên lời, ông biết tỳ nữ này không có nói dối, thế nhưng ông chỉ cho rằng Niệm Nhi chỉ sống cuộc sống kham khổ chút, không ngờ nghiêm trọng như thế.



"Đến chỗ cha ăn sáng đi!" Lam Kiến Quân muốn nói xin lỗi, lại phát hiện mình căn bản không xứng, muốn an ủi con gái nói sau này sẽ không còn như thế, cha sẽ bảo vệ con, lại phát hiện căn bản ông không có tư cách.



"Không cần, ta đã ăn gần đủ rồi!" Lam U Niệm không có nói dối, nàng thực ăn no, nhưng không phải ăn những thứ này mà là ăn đồ ăn Phong Dực Hiên đưa tới, Lam Kiến Quân nghe lại càng đau lòng, nhìn con gái ăn thiếu thốn, trong lòng càng ngày càng khổ sở.



"Đi điều tra, ta ngược lại muốn xem xem rốt cuộc là do ai làm!" Lam Kiến Quân phân phó, đồ ăn sáng cũng không cần, sẽ chờ ở đây.



Lam U Niệm nhìn đống mảnh vụn bừa bộn trên mặt đất, khóe miệng cười lạnh, quả nhiên là chút thủ đoạn không ra hồn.