Trùng Sinh Cực Sủng Minh Vương Phi
Chương 5 : Ký ức nguyên chủ (1)
Ngày đăng: 16:43 27/05/20
Editor: Bộ Yến Tử -
Lam U Niệm thẫn thờ nhìn mọi thứ trước mắt, trước mặt là một cái bàn làm từ gỗ đàn hương được chạm khắc hoa văn bất đồng tinh tế tỉ mỉ, khắp nơi lưu chuyển cảm giác dịu dàng nhẵn nhụi. Xuyên thấu qua cửa sổ có thể nhìn thấy một mảnh cảnh sắc kiều diễm bên ngoài, núi nhỏ trùng điệp chập chùng, ao nhỏ, ngó sen màu xanh, hoa hồng phấn. Thỉnh thoảng có người từ bên ngoài băng qua, tiếng bước chân lại nhẹ vô cùng, tiếng nói chuyện cũng nhẹ vô cùng, nhưng vẫn có thể nghe ra đó là năm vị nam tử vừa mới đi vào.
Lam U Niệm biết chính xác là cô đã chết, hẳn là thuộc về cái loại tử vong bầm thây vạn đoạn, khi đó cũng không có cảm giác đau đớn, nhưng trong lòng lại thống khổ như đao cắt, coi như là hiện tại trái tim cũng đau đớn mơ hồ.
Trong đầu truyền đến ký ức vụn vặt, đột nhiên một đoạn ngắn ký ức tràn vào đầu khiến đầu óc Lam U Niệm đau đớn dị thường, cuộn tròn trên giường, Lam U Niệm chịu đựng đau đớn ở đầu tiếp nhận ký ức của thân thể này.
Lam U Niệm bất chấp mồ hôi vã ra trên trán tiêu hóa ký ức mới nảy sinh trong đầu, thân thể này tên là Lam U Niệm, cùng tên với cô, không biết có phải là duyên phận xâu xa hay không.
Lam U Niệm, đích nữ Lam tướng quân Phong Quốc, cũng là con gái nhỏ nhất của Lam tướng quân. Phụ thân Lam U Niệm tên là Lam Kiến Quân, Đại tướng quân rất được hoàng thượng Phong Quốc coi trọng, ở Phong Quốc, Lam phủ có tiếng tăm lừng lẫy.
Nói đến Lam Kiến Quân, dựa theo trí nhớ của kiếp trước có thể nói là người si tình. Mẫu thân Lam U Niệm tên Hà Tiếu Nhiên, là mỹ nhân nổi tiếng ở Phong Quốc hoặc có thể nói là toàn bộ đại lục, con gái Hà Thái phó. Hai người là thanh mai trúc mã, Lam Kiến Quân vô cùng trân trọng Hà Tiếu Nhiên, đó cũng là ao ước của biết bao nhiêu nữ tử trong khuê các.
Khi sinh Lam U Niệm, Hà Tiếu Nhiên dốc hết toàn lực sinh hạ Lam U Niệm, bất hạnh qua đời, cho nên sinh nhật Lam U Niệm chính là ngày giỗ của Hà Tiếu Nhiên, một người chết đổi lấy một sinh mạng mới.
Nhưng Lam U Niệm lại cảm thấy chuyện này hết sức kỳ quặc, tại sao đang khỏe mạnh lại sinh non, chuyện này có rất nhiều điểm đáng ngờ, An di nương tuyệt đối có hiềm nghi.
Bởi vì mất vợ khiến Lam Kiến Quân tràn ngập oán hận với Lam U Niệm vừa mới sinh ra, cảm thấy là do Lam U Niệm hại chết nữ nhân ông ta yêu nhất. Cho nên sau khi Lam U Niệm sinh ra, mặc dù Lam Kiến Quân chu cấp chi phí cuộc sống cho Lam U Niệm rất tốt, nhưng chưa hề nhìn tới con gái, ôm thái độ chẳng quan tâm.
Nhà cao cửa rộng ở cổ đại, không có mẹ bảo vệ và cha che chở, có thể tưởng tượng được cuộc sống Lam U Niệm thê thảm tới mức nào, người duy nhất trong phủ bảo vệ Lam U Niệm chính là đại ca Lam Mặc Huyền vẫn còn là một đứa bé, nhưng bản thân Lam Mặc Huyền cũng là đứa bé, có thể bảo vệ tốt sao?
Bởi vì có Lam Kiến Quân, mặc dù An di nương lén lút để người làm trong phủ bắt nạt Lam U Niệm, nhưng cũng không dám lấy mạng Lam U Niệm, đây cũng là chỗ may mắn của Lam U Niệm.
Khi Lam U Niệm được năm tuổi, biên cương xảy ra chiến tranh, Lam Kiến Quân nhận thánh chỉ mặc áo giáp ra trận, bảo vệ Phong Quốc. Bởi vì Lam Mặc Huyền là con trưởng đích tôn, lại là nam tử, cho nên Lam Kiến Quân dẫn theo Lam Mặc Huyền ra biên cương rèn luyện, còn Lam U Niệm ở lại trong phủ, Lam Kiến Quân để lại vài người trung thành chăm sóc, còn căn dặn An di nương và quản gia chăm sóc tốt cho nàng, xuất phát tới biên cương.
Không có uy chấn của Lam Kiến Quân, càng không có sự bảo vệ của Lam Mặc Huyền, toàn bộ Lam phủ đã là thiên hạ của An di nương, Lam U Niệm là cái gai trong mắt làm cản trở ả ta. Trừ vài người Lam Kiến Quân để lại chăm sóc Lam U Niệm, An di nương mua chuộc quản gia, đối xử với Lam U Niệm động chút đánh chửi không nói, còn ăn không đủ no mặc không đủ ấm, làm toàn việc của đầy tớ.
Lại ra ngoài bịa đặt, nói đích nữ Lam phủ Lam U Niệm vì ham chơi mà gò má bị hủy, trở thành nữ hài không có mặt mũi, tuy Lam U Niệm còn nhỏ tuổi nhưng danh tiếng đã bị An di nương làm bại hoại không còn hình dáng. Hài tử ba tuổi trong kinh thành đều biết, đích nữ Lam U Niệm của Lam phủ, nữ nhi trời sinh thích ham chơi không còn mặt mũi, cầm kỳ thư họa không thông.