Trùng Sinh Cực Sủng Minh Vương Phi

Chương 50 : Gặp nhau ở thành Nam 2

Ngày đăng: 16:44 27/05/20


Editor: Bộ Yến Tử - Diễn Đàn



____________



Khi Phong Dực Hiên nhìn thấy bạn tốt Kinh Vô An và Vũ Lưu Ly đến, sắc mặt đã vô cùng khó coi, hắn có thể khẳng định, hôm nay khi ra cửa hắn không có xem hoàng lịch, nếu không làm thế nào mà một người rồi lại hai người đều đến quấy rầy chuyện tốt của hắn?



"Ồ? Phong Hạ Kỳ, hắn làm sao vậy?" Vũ Lưu Ly sờ sờ ý lạnh trên người, thật sự không hiểu thế nào mà vừa tiến vào đã gặp đãi ngộ như vậy.



"Ta cũng rất muốn biết, nhưng... Chẳng qua khá tốt là các ngươi đã tới, nếu không A Hiên nhất định sẽ khiến ta chết rét." Phong Hạ Kỳ tố khổ với bạn tốt.



Cánh tay đặt phía sau lưng của Phong Dực Hiên giật giật, đang chuẩn bị ném ba người ra ngoài, Kinh Vô An phát hiện ý đồ của Phong Dực Hiên vội vàng dựng thẳng lỗ chân lông chỉ lo mình bị thương, nhưng vào lúc này, cửa phía ngoài ghế lô lại bị người mở ra. Phong Hạ Kỳ và Vũ Lưu Ly đình chỉ blah, Kinh Vô An thầm tham nguy hiểm thật, khi Phong Dực Hiên phát hiện người đến là ai, lập tức thu hồi lãnh khí, rất sợ sẽ hù đến Niệm Niệm của hắn.



Ba người nhìn thấy người đi vào là nữ tử, không, là nữ hài tử lại càng kinh hãi, ai mà không biết bạn thân của mình chán ghét nữ nhân? Tiểu nha đầu này đi nhằm ghế lô chăng, chắc chắn lần này lại sắp thấy máu. Bởi vì Phong Hạ Kỳ nhận ra Lam U Niệm, hắn có ấn tượng rất tốt với tiểu cô nương này, sợ đệ đệ mình tổn thương người ta, khi đang chuẩn bị mời Lam U Niệm ra ngoài thì...



"Nàng tới rồi!" Phong Dực Hiên lên tiếng, thế nhưng lên tiếng còn đáng sợ hơn không lên tiếng.




"Lần sau còn nói nữa thì đi ra ngoài!" Mặc dù Phong Dực Hiên biết Lam U Niệm không quan tâm những thứ này, nhưng vẫn rất yêu thương nàng, đau lòng không có lý do.



"Phong Dực Hiên, huynh làm sao vậy? Coi như Lam cô nương là muội muội của thuộc hạ huynh, huynh quản quá rộng đi, từ khi nào mà huynh lại hảo tâm như vậy?" Vũ Lưu Ly cực kỳ bất mãn việc bạn tốt cứ như vậy mà vứt bỏ hắn, còn động thủ với hắn.



"Om sòm!" Phong Dực Hiên nhìn cũng không nhìn Vũ Lưu Ly một cái, đẩy điểm tâm vừa mới bưng lên đến trước mặt Lam U Niệm, nàng cũng không khách khí trực tiếp thưởng thức.



Vũ Lưu Ly nhìn Lam U Niệm không chớp mắt, lúc ngón tay Phong Dực Hiên giật giật chuẩn bị tiếp tục đánh bạn tốt của mình, Vũ Lưu Ly mở miệng nói: "Lam cô nương, ta cảm thấy nhìn ngươi rất quen! Có phải ta đã gặp qua ngươi hay không?"



Vừa nói ra lời này, ngay cả Kinh Vô An cũng trợn mắt lên nhìn: "Vũ Lưu Ly, đừng làm mất mặt, không thấy sắc mặt Dực Hiên sao? Huynh muốn chết?" Kinh Vô An thực sự sợ Phong Dực Hiên sẽ giết Vũ Lưu Ly, dù sao trải qua một màn như vậy, Kinh Vô An đã nhìn ra được Phong Dực Hiên đối xử với tiểu cô nương này rất khác biệt.



"Vũ trang chủ nhớ lầm rồi, tiểu nữ chưa từng gặp qua Vũ trang chủ." Lam U Niệm kiên nhẫn nói.



Vũ Lưu Ly cẩn thận suy nghĩ một chút, sau khi nghe thấy thanh âm của Lam U Niệm, ánh mắt liền sáng lên: "Ngươi là Diệu Âm cô nương phải không? Phải không?"